Chia sẽ về cuốn sách Cây chuối non đi giày xanh

Từ hồi còn nhỏ xíu, tôi đã thích đọc sách. Khi ấy là những câu chuyện cổ Grim và Andersen. Lớn thêm một chút, tôi bắt đầu đọc truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh. Nhớ hồi đó còn thiếu thốn sách nhiều lắm, nên mỗi lần có sách mới tôi đọc đi đọc lại đến thuộc lòng thì thôi. Có lẽ nhờ vì vậy nên một phần ký ức tuổi thơ của tôi gắn liền với những trang văn của bác Ánh về con Cúc và thằng Cải trong Quán Gò đi lên, về bộ ba Quý ròm, Tiểu Long, nhỏ Hạnh trong Kính Vạn Hoa...

Cứ thế đến một ngày ngoảnh lại, tôi giật mình nhận ra mình đã trở thành người lớn từ lúc nào. Lúc này những quyển truyện của bác Ánh lại là chuyến tàu chở tôi về lại những ngày còn mộng mơ, những tình cảm học trò mới lớn đầy trong trẻo....

Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có những bão giông về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả những giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.

(Trích Cây chuối non đi giày xanh - Nguyễn Nhật Ánh)

 

 

Cây chuối non đi giày xanh" là tập truyện dài mới nhất của bác Nguyễn Nhật Ánh. Vẫn lấy bối cảnh là làng quê miền Trung, câu chuyện bắt đầu khi nhân vật tôi là Đăng học lớp 5. Đó là bức tranh về tình bạn, tình cảm gia đình và những xúc cảm đầu đời của tuổi học trò mới lớn. Là khi bắt đầu muốn chơi thân với con nhỏ cùng bàn hơn và thấy nó đột nhiên cũng "dễ thương.

So với những đứa khác, nhỏ Thắm chỉ xếp hạng trung bình. Chắc tôi thích nó vì nó thắt tóc bím. Mỗi khi chạy nhảy nó vùng vằng với tôi, hai bím tóc không ngừng nhảy nhót trên vai nó như hai con sóc nhỏ trông rất ngộ nghĩnh. Cũng có thể tôi thích nó vì nó hay cười. Sau này lớn lên, tôi luôn thích những đứa con gái hay cười. Con gái cười trông có duyên tệ.

 

 

Là khi vô tình nói với nhỏ mình thích màu xanh lá cây, vậy là mỗi khi thấy nhỏ Thắm mang đôi giày xanh, nón xanh, áo xanh, trái tim của Đăng lại loạn nhịp. Và dường như Đăng cũng cảm nhận được tình cảm của nhỏ Thắm dành cho cậu. Tình bạn của hai người dần dần thay màu áo mới.

Mỗi trang sách, người đọc có thể cảm nhận được những dòng suy nghĩ, trăn trở, suy tư của các nhân vật lớn theo. Tình cảm của Đăng và Thắm lại bắt đầu có những ngại ngùng, cả giận hờn và ghen tuông. 

Đọc đến chương ba, trái tim tôi lại thổn thức, tôi sợ đây lại là một cuốn sách có kết thúc buồn của bác Nguyễn Nhật Ánh.

Tôi đứng giữa ngã ba nhìn theo mái tóc bay phất phơ trong gió của nhỏ Thắm, đoán nó chạy về nhà. Tự nhiên tôi ghét lớn lên. Khi đứa con gái lớn lên, nó biết xấu hổ, tình bạn giữa đứa con trai và con gái bắt đầu tan vỡ.

Đây có phải chăng là những dự cảm không tốt cho những chuyện xảy ra tiếp theo hay không? Đó là những nỗi buồn không tên cứ kéo dài kéo mãi, là những nỗi hoang mang chất chồng. Hết mùa hè năm lớp 8, trở lại trường cũ, Đăng nhận ra mình không thể nào quay lại tình bạn với nhỏ Thắm như trước nữa. Không còn có thể đến nhà rủ nhỏ đi học, không còn ngồi cạnh nhau khi cùng một lớp học. Cho đến khi vô tình gặp lại nhau ở hòn đá cạnh bờ suối, nhỏ Thắm thổn thức với Đăng: "Ba mẹ mình bắt mình lấy chồng". Có một thứ gì đó đã bắt đầu rạn vỡ giữa hai người. Mọi chuyện đi đến đỉnh điểm khi sáng đó, trước cửa gia đình nhà nhỏ Thắm có tờ giấy: "Phản đối hôn nhân lạc hậu. Con gái lớn lên phải được lấy người mình thương.". Giận hờn. Buồn tủi. Hố sâu ngăn cách giữa hai người dường như càng ngày càng rộng. 

Khi chúng ta và những người yêu thương có những hiểu lầm. Cách tốt nhất là nên gặp nhau và giải quyết những mâu thuẫn. Đừng im lặng để đến lúc mọi thứ không thể cứu vãn lại được nữa. Trong cuốn sách này, nhân vật Thắm luôn đóng vai trò chủ động trong mọi tình huống. Cô tự mình đứng lên giành lại hạnh phúc và tương lai cho bản thân, giành lại cái quyền cơ bản nhất của con người là "được lấy người mình thương". Vượt lên khỏi sự sĩ diện, gia trưởng của người cha, nếp sống của của người dân vùng nghèo còn nhiều hủ tục. Và hơn tất cả, cô biết, cha mẹ nào cũng thương con. Chỉ là cách họ yêu thương lại không như mình mong muốn. 

 

 

Nhân vật tôi thích nhất trong cuốn sách này có lẽ là chú tiểu Khôi. Chú tiểu Khôi là bạn thân của nhỏ Thắm và Đăng từ khi còn học cấp một. Họ đã trải qua rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng nhau. Khi hai bạn gặp nạn lúc lấy đất sét dưới hồ nặn, chú tiểu Khôi đã đi kiếm người tới cứu bạn của mình, rồi họ cùng nhau tập bơi dưới con suối nhỏ. Chú tiểu Khôi là người đã chứng kiến và vun đắp tình cảm cho đôi bạn trẻ. Cậu vẫn luôn giữ được nét ngây thơ, hồn nhiên, trong trắng của đứa học trò mới lớn, là chỗ dựa để Đăng luôn tin tưởng, chia sẻ những buồn vui hờn giận. Khi thầy Chân Tuệ, người nuôi dưỡng chú tiểu Khôi từ tấm bé, mất. Để lại cho cậu một lá thư đề hai chữ "Tùy duyên". Lúc này cậu mới được tiết lộ về cha mẹ thật của mình. Dù đã bén duyên với cửa Phật và nhất quyết không hoàn tục khi cha mẹ của cậu đến đón, nhưng chú tiểu Khôi giữ được tròn vẹn đạo nghĩa làm con khi ông Hoạch là cha cậu lâm bệnh nặng. Câu vô tình trở thành nhân vật mấu chốt, đóng vai trò gỡ nút thắt cho cuộc hôn nhân đã đính ước trước của Thắm.

Day dứt, ám ảnh nhưng không đau buồn như "Mắt biếc", cuối cùng đôi bạn trẻ trong "Cây chuối non đi giày xanh" vẫn tìm được cho nhau lối đi chung. Cuốn sách khép lại bằng một cái kết happy-ending. Những người yêu nhau sẽ tìm về được với nhau, miễn là chúng ta vẫn còn nỗ lực, vẫn còn phấn đấu và hy sinh vì nhau.

Người ta thường bảo, đến với nhau vì cái duyên, còn ở lại bên nhau được hay không là do cái nợ. Chúng ta càng nợ nhau nhiều món nợ ân tình, chúng ta càng gắn bó với nhau nhiều hơn. (Coach Đỗ Việt Cường).