Nội dung cuốn sách Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ

Quá hay và mượt. Một cảm xúc rất đã khi bước vào thế giới Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của Nguyễn Ngọc Thuần 🙂

Đó là cả một bầu trời thanh thản với lối văn trong trẻo và đầy chất thơ như cổ tích giữa một nhịp sống ồn ào như thời nay.

Ai cũng vậy, tuổi thơ luôn đóng một vai trò có giá trị vô cùng lớn trong mỗi người chúng ta.

Đọc Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, một phần ký ức nào đó được trỗi dậy trong tâm hồn. Đọc cuốn sách mà thấy lòng mình rưng rưng và nhớ da diết. Những nhân vật trong truyện mang lại một sự gần gũi rất thật với người đọc.

Tự đâu, mình cảm thấy thương chú Hùng và cô Hồng vì bị mất con. Thương ông Tư bị mất một phần thân thể vì cuộc chiến tranh phi nghĩa.

Tất cả những cảm xúc đó, đều do tác giả mang lại cho người đọc, thổi hồn vào sách, và biến những câu chữ rất ư là bình dị này lại trở nên vô cùng thân thương hơn bao giờ hết.

Mình nghĩ chắc chắn đây không chỉ đơn thuần là một cuốn sách của trẻ con. Mà tác phẩm còn chứa đựng rất nhiều bài học mà mỗi người tự xưng là người lớn như chúng ta, cần phải học hỏi và nghiền ngẫm rất nhiều.

Đó là những bài học về sự tự tin, những bài học về sự quan tâm và chia sẻ. Hay những bài học về yêu thương mà dường như những “người lớn” như mình và các anh em đều đã bỏ quên đâu đó giữa cuộc sống bộn bề này.

Nội dung cuốn sách Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là cả một trời yêu thương và bình dị đến kỳ lạ (Anom Manik Agung tại Sony World Photography Awards)

Có bao giờ mình cảm thấy buồn phiền chỉ vì với một vài khiếm khuyết trên cơ thể?

Đó là mỗi khi chúng ta rất cần những lời động viên của bố cậu bé Dũng “Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ”. Đó là lúc chúng ta cần phải chiêm nghiệm lại bản thân bởi vì:

Mỗi đứa trẻ đều có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay.

Trích đoạn trong sách

Mình giật mình khi đứa bé ấy tự hào với sự đầy đủ của cơ thể mình. Nhận ra sự quý giá khi cơ thể mình được đầy đủ sau mỗi lần đếm đủ 10 đầu ngón tay.

Có bao giờ người lớn chúng ta suy nghĩ được như thế không nhỉ? Đôi khi chúng ta lại cảm thấy bị tự ti chỉ vì cái mũi hơi to, hay vì người mình hơi mập, vâng vâng và mây mây.

Mình còn thấy được sự chia sẻ, cảm thông và yêu thương từ câu chuyện mất con của chú Hùng và cô Hồng. Mình học từ cái cách mà cậu bé Dũng quan tâm đến ông Tư hay từ những đôi guốc cao của cô Hà. Từ con dế của thằng nhóc ăn xin và cả khúc nhạc của bà ma-xơ Hiền nữa.

Khi bà mất, những bài hát như nằm sâu bên trong. Không người đánh thức, chúng sẽ nằm mê mệt và quên thức dậy để ngợi ca sự du dương trầm bổng.

Bởi khi một người nào đó đang buồn, thì đó là lúc họ cần một sự chia sẻ. Họ cần những bàn tay nắm lấy tay họ để chia sẻ những lúc cô đơn nhất.

Những bài học giản dị, đơn sơ nhưng vô cùng sâu sắc khiến cho người lớn chúng ta trở nên bé lại. Để từ đó cảm nhận những điều ngọt ngào, hồn nhiên và bình yên nhất của sân ga tuổi thơ.

Ở nơi đó, có đoàn tàu đưa chúng ta đến với sự trưởng thành không có vé khứ hồi. Chỉ có thể ngậm ngùi nhớ lại một thời được chìm đắm giữa dòng sông êm đềm. Dòng sông của một thời trẻ thơ ngây dại…

Nếu một ngày, bạn cảm thấy cuộc sống này phức tạp và đầy những khó khăn, lúc đó bạn lại ao ước trở về thời tuổi thơ một lần nữa thì hãy đọc cuốn "Vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ" của Nguyễn Ngọc Thuần. Tựa như một bản nhạc trong trẻo nhất, ta sẽ học được rất nhiều bài học từ một cậu bé Dũng -10 tuổi từ cách cậu suy nghĩ, cách cậu hành động và cả những câu chuyện xung quanh cậu bé, tất cả sẽ bất chợt khiến chúng ta giật mình tự hỏi bản thân "Bao lâu rồi cảm xúc ta không còn THẬT giống vậy nữa? "

Mở đầu cuốn sách là niềm vui của bố mẹ khi đón cậu con trai đầu lòng như một điều thiêng liêng nhất tồn tại trên thế giới này. Đến đây, chắc chắn bạn sẽ muốn gọi điện để hỏi bố mẹ ý nghĩa cái tên của mình là gì?

Xuyên suốt cuốn sách là những câu chuyện trong trẻo xoay quanh cậu nhóc Dũng và cách cư xử của cậu nhóc với ông Tư láng giềng, với cô giáo Hà, với bà Ma - xơ, với cậu bé cháu của ông ăn mày, với cậu bạn thân tên Tí, một cách ngây ngô và trẻ con nhưng đậm tình người trong đó. Cậu yêu quý những người xung quanh xóm nhỏ một cách ngây thơ và chân thật, thậm chí là ngô nghê nhưng bằng cả tâm hồn của một cậu bé nhỏ. 

Qua từng câu chuyện, cậu nhóc lớn dần lên trong tình yêu thương của ba mẹ, làng xóm. Lớn lên cùng khu vườn với bụi cây hoa lài với vài trái ổi, với cơn mưa đầu mùa, một cuộc hành trình nhẹ nhàng, yên bình, trong một cái xóm nhỏ ở một làng quê yên bình. 

Cậu bé ấy khiến người lớn chúng ta suy ngẫm nhiều hơn, và học được rất nhiều mà trong đó có những bài học tưởng chừng như rất đơn giản mà chúng đã bỏ quên từ lâu lắm rồi chỉ vì cuộc sống bận rộn của người lớn đẩy ta đi mất. Chúng ta rồi một lần nữa được vỗ về tâm hồn bằng những điều trong trẻo một cách tự nhiên, thông qua ngôn từ không quá trau chuốt nhưng tinh tế. 

Nhắm mắt và mở cửa sổ, hít hà mùi thơm từ những loài hoa trong khu vườn của bố, nghe tiếng dế kêu và bắt đầu suy nghĩ về những ước mơ đẹp đẽ của cậu nhóc lên 10.Tựa như khoảnh khắc bình yên nhất mà ta khó có thể kiếm được trong cuộc sống xô bồ này.

Những bài học về tình yêu thương, về sự chia sẻ, cảm thông, hay đơn giản chỉ là không được nói dối tưởng chừng đang dạy cho trẻ con nhưng nay lại dạy cho chính chúng ta. Để rồi ta lại mong một lần được quay trở về tuổi thơ một lần nữa. Hành trình tập làm người lớn dù có vất vả đến đâu, nhưng chỉ cần một lần “vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ” để ta lắng nghe được chính lòng mình bằng những câu chuyện con trẻ vừa dễ thương và đáng mến. 

“Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không hề có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé ngồi lại với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…"