Lâu rồi không gặp review

Lâu rồi không gặp review
THÔNG TIN CHUNG

  • Tác giả: Bắc Nam
  • Thể loại: Hiện đại, Vườn trường, Gương vỡ lại lành, HE
  • Nhân vật: Cố Chuyết Ngôn, Trang Phàm Tâm
  • Link edit: Ếch Diệu Kì

Lâu rồi không gặp review
TÓM TẮT

Cố Chuyết Ngôn gặp Trang Phàm Tâm trong một lần bị ba mẹ lưu đày đến Dung Thành vì tội dám come out trước toàn trường. Cố Chuyết Ngôn dọn đến ở nhà ông ngoại ở, làm hàng xóm của Trang Phàm Tâm. Trang Phàm Tâm theo đuổi con đường thiết kế từ nhỏ, Cố Chuyết Ngôn lại là học sinh giỏi xuất sắc điển hình. Trang Pham Tâm lạc quan, tươi sáng nỗ lực lôi kéo bạn hàng xóm Cố Chuyết Ngôn tham gia vào cuộc sống sinh động ở Dung Thành. Vì một vài lý do, Cố Chuyết Ngôn hiểu lầm Trang Phàm Tâm thích mình, cũng từ đó cho rằng tình cảm của cả hai là đến từ hai phía. Cố Chuyết Ngôn tỏ tình. Hai người cứ vậy thuận lợi đến với nhau, hứa hẹn cùng nhau đi du học, hứa hẹn cả một đời.
Ông nội đang sống ở nước ngoài của Trang Phàm Tâm đổ bệnh. Cả nhà Trang Phàm Tâm đột ngột quyết định sang đó định cư, vừa để ở bên cạnh ông khoảng thời gian cuối cùng, vừa là để tương lai Trang Phàm Tâm có thể kế thừa công ty thiết kế trang sức mà ông để lại. Cả hai chia tay nhau, món quà Trang Phàm Tâm tự thiết kế cho ngày sinh nhật thứ 18 của Cố Chuyết Ngôn nằm yên lặng trong thùng rác trước cửa nhà. Cố Chuyết Ngôn phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ biết ra sức học. Hơn một năm sau đó, vào thời điểm sắp có thể đi du học, Cố Chuyết Ngôn nhận được cuộc gọi của Trang Phàm Tâm, nói rằng cậu đã có người yêu mới, cậu muốn từ đây xóa đi mọi sự tồn tại có liên quan đến Cố Chuyết Ngôn trong cuộc đời mình.
Mười năm sau, Cố Chuyết Ngôn kế thừa công ty gia đình, thành đối tượng nhiều người mong ngóng. Trang Phàm Tâm trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, trở về nước và gặp lại Cố Chuyết Ngôn.

Spoil banh chành

Trang Phàm Tâm một lần nữa muốn theo đuổi Cố Chuyết Ngôn. Đối diện với một người mình yêu ngần đó năm, Cố Chuyết Ngôn dù đã từng khổ sở thế nào khi chia tay đi nữa, cuối cùng vẫn không thể lừa dối bản thân. Hai người quay về bên nhau.

Sự thật cuối cùng được sáng tỏ, Trang Phàm Tâm chưa bao giờ yêu một ai khác, chưa bao giờ quên đi một Cố Chuyết Ngôn trong cuộc đời mình. Những ngày tháng vừa sang nước ngoài, cậu quen một người bạn cùng học ngành thiết kế. Người này chẳng những ăn cắp ý tưởng của cậu để tham gia cuộc thi, mà còn vu oan cho cậu là người sao chép. Trang Phàm Tâm không cách nào chứng minh, bị đuổi học, ông nội qua đời, công ty của ông bị người khác thu mua lại, tác phẩm duy nhất chứng minh cho tình yêu tuổi mười tám của mình bị người khác cướp đi, cậu trầm cảm, gọi cho Cố Chuyết Ngôn lần cuối, rồi tự tử.Tất nhiên Trang Phàm Tâm có thể lại một lần đứng trước mặt Cố Chuyết Ngôn, nghĩa là mọi sóng gió đã qua. Hai người cứ vậy một đường được người thân bạn bè chấp nhận. Kết thúc viên mãn.

Lâu rồi không gặp review
NHẬN XÉT

Về nội dung, Zi cho là kiểu kết cấu tình yêu học đường, thì phải có yêu nhau, phải có chia xa (dù vì lý do này hay lý do khác), phải có trưởng thành gặp lại giải quyết mâu thuẫn, và quay về bên nhau lại càng phải có trong thể loại này. Nếu chỉ xét về nội dung, thì thật sự không có quá nhiều điểm bất ngờ trong Lâu rồi không gặp.

Về nhân vật, cả hai nhân vật là điển hình của kiểu: một người lạc quan vui vẻ mang hoài bão muốn chiếu sáng cả thế giới; còn một người thì tự cho là mình có thể đơn độc sống tốt nhưng thật ra nội tâm lại quá mức cần có một ai đó kế bên. Theo Zi, cái hay của Lâu rồi không gặp là ở chỗ cùng một loại hình tượng nhân vật có thể gặp ở bất cứ truyện nào, tác giả lại có thể nhào nặn ra những con người độc nhất vô nhị. Độc nhất vô nhị ở đây Zi không xét trên phương diện cá nhân của nhân vật khi đứng một mình, mà cả Trang Phàm Tâm lẫn Cố Chuyết Ngôn đều độc nhất vô nhị ở những điểm khi mà cả hai có thể đứng cùng nhau. Từng cử chỉ, từng đoạn đối thoại, từng ngóc ngách trong suy nghĩ của cả hai làm Zi không ít lần đang đọc phải dừng lại mà nghĩ là, à thì ra chỉ có Trang Phàm Tâm mới nói thế này với Cố Chuyết Ngôn, và cũng chỉ có Cố Chuyết Ngôn mới có thể hành động thế kia với Trang Phàm Tâm. Chỉ có thể là hai người bọn họ, không một ai có thể giống vậy, không kiếm ra được một một nhân vật nào ở bất cứ câu chuyện nào khác có thể có nét tương đồng.

——Cố Chuyết Ngôn nói: “Phàm trong bình phàm, Tâm trong thương tâm (đau lòng)?”

Trang Phàm Tâm nói: “Là Phàm trong bất phàm, Tâm trong khai tâm (vui vẻ)”——

Về giọng văn, Zi đặc biệt thích giọng văn của Bắc Nam và may mắn là các nhà edit truyện của Bắc Nam đều truyền tải rất mượt mà, rất chắc tay nên hầu như Zi đã đọc qua truyện nào rồi cũng đều rất ấn tượng. Văn phong của Bắc Nam chưa bao giờ làm Zi cảm thấy dư thừa, tả cảnh vừa đủ, đối thoại vừa đủ, tình tiết diễn biến câu chuyện cũng vừa đủ. Cái kiểu đối đáp ngô nghê mà cũng ngọt ngào của Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đủ làm Zi đọc rồi đôi khi thấy ghen tị. Cái kiểu trò chuyện dứt khoát mà cũng vô cùng đau lòng của Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm cũng đủ làm Zi thấy muốn khóc. Ngọt hay đắng cũng vừa đủ, nhẹ nhàng hay sinh động cũng vừa đủ cho một tác phẩm làm Zi không bao giờ muốn quên.

LINH TINH

Cố Chuyết Ngôn, Trang Phàm Tâm, trước hết tôi vẫn muốn nghiêm túc gửi đến hai em một lời xin lỗi. Tôi đã hiểu lầm hai em rồi. Chỉ vì mang theo cái định kiến về những câu chuyện tình yêu trẻ nhỏ, tôi cứ ngỡ hai em cũng như bao nhiêu con người trẻ tuổi khác ngoài kia vẫn thường hay yêu nhau.

Cố Chuyết Ngôn à. Phải mà em cũng như bao đứa nhỏ khác, bày ra cái vẻ ngoài lạnh lùng hờ hững rồi cứ thế cư xử thật ngầu, thật ra vẻ một con người có bóng tối trong quá khứ và tâm hồn cần người đến chữa trị.

Trang Phàm Tâm à. Phải mà em cứ là một đứa nhỏ ngốc nghếch được bao bọc trong tình thương yêu và chỉ biết tỏa sáng mà không cần vướng bận mảy may một ý nghĩ nào về việc phải hy sinh vì người khác.

Nếu như thế, tôi sẽ không cần phải quá lưu luyến câu chuyện của hai em.

Tôi nhớ mãi tới hai em như nhớ mãi một câu chuyện cũ của chính bản thân mình.

—–Con đường này rất tối, anh đi ra xa mấy mét, trên màn hình điện thoại đội nhiên sáng lên, một số lạ gửi tin nhắn tới, chỉ có hai chữ “Ngủ ngon”.

Trong một màu đen kịt, xuất hiện một chút dịu dàng.——–

Vì lẽ gì tôi cứ vấn vương mãi chút dịu dàng đó trong câu chuyện của hai em?

Chắc vì ở đó một đứa nhỏ ngờ nghệch từng không chút nghĩ ngợi mà nói rằng.

—“Em làm gay chưa tới năm phút đồng hồ đã muốn come out luôn rồi”

“Anh không hổ là một gay có kinh nghiệm, lâm nguy không loạn, khiến em vô cùng có cảm giác an toàn.” ——

Vậy mà rồi cũng chính đứa nhỏ đó khi chia tay cứ vậy lần lữa không dám buông một lời hứa hẹn. Vì biết chắc gì trong tương lai có giữ nỗi lời hứa ấy hay không.

Chắc cũng vì ở đó có một đứa nhỏ khăng khăng ra điều kiện.

—-“Điều bây giờ anh sắp nói, em nhất định phải làm được.”

“Sau này bất kể như thế nào.” Cố Chuyết Ngôn dán sát vào bên tai Trang Phàm Tâm, “Đừng quên anh.”—-

Vậy mà rồi cũng chính đứa nhỏ đó lại không nói ra nỗi một lời níu giữ khi bao nhiêu công lao chuẩn bị và chờ đợi một tương lai bỗng chốt biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của mình.

Tôi đã đi qua từng ấy năm, thu hoạch được một câu chuyện cũ đẹp như tình yêu của hai em, mà rồi cũng không thể nào vượt qua được cái ngày hôm đó của bản thân mình.

—– Cố Chuyết Ngôn hoảng loạn đến phát run, không ngừng ấn số, không ngừng ấn nút gọi, anh đặt điện thoại ở bên tai không ngừng gọi tên Trang Phàm Tâm. Trang Nhi, anh rất nhớ em, mỗi một ngày đều nhớ em.

Trang Phàm Tâm, trở về đi, đừng dằn vặt anh như vậy, trở về đi…

Giống như anh chưa từng đi tới Dung Thành, chưa từng quen biết Trang Phàm Tâm.—-

Trang Phàm Tâm! Cố Chuyết Ngôn! Một ngày như vậy đáng sợ quá nhỉ?

Vì lẽ gì hai em vẫn có thể kiên trì cho đến cuối cùng để tìm về bên nhau? Cũng lại vì lẽ gì mà tôi không thể?

Lâu rồi không gặp review