Lễ tế mùa xuân review

Lễ tế mùa xuân – Lục Thu Tra – Mỹ Linh dịch

Có một điều mình cực kỳ chắc chắn, là khi đọc xong quyển này, có một số người như mình chẳng hạn, sẽ khen.

Người khen bông đẹp, người khen chữ nhã, người khen tên tác giả, người khen logo Pavico, người khen tóm tắt,v.v. Nhưng đối với mình, điểm đáng khen nhất của quyển này, là cái quyền cho phép chúng ta gỡ não ra cất ở nơi khác, đâu cũng được, vì đó là một thứ không cần thiết, vướng víu rườm rà nếu dùng để đọc. Đến đây chắc các bạn đang hỏi mình là tại sao phải không?

Lễ tế mùa xuân review

Lễ tế mùa xuân – Lục Thu Tra

Vì cốt truyện sử dụng trong Lễ tế mùa xuân hoàn toàn là một thế giới phẳng, như cái màn hình LCD của các chị gái vậy. Nó thiếu độ lồi lõm, gai góc để trở thành một câu chuyện trinh thám. Và đừng để cái bìa làm mờ con mắt, vì xét trên phương diện tìm kiếm một quyển truyện trinh thám thuần túy chứ không phải một vở kịch hài bỏ lửng nhảm nhí thì thực sự đừng mua quyển này làm gì, nhất là vì cái bìa. Cốt truyện lẫn cái giá, quả thực không đẹp, không đẹp như những gì cái bìa đã thể hiện ra ngoài.

Ôi, và đừng nghĩ mình đang phóng đại mọi chuyện lên. Không, không hề, mình không phóng đại mọi chuyện. Mình chỉ không muốn các bạn phải trải qua những giờ phút hành xác cố gắng nuốt nước mắt ép mình đọc cho hết một quả bom xịt có giá bìa 148k với dàn nhân vật chính gàn dở cùng những vụ án lỏng lẻo, đơn giản đến mức trẻ con cũng biết hung thủ là ai (case đầu tiên, còn case sau thì cạn lời rồi).

Nói về nữ chính, mình không muốn bàn nhiều. Mà chỉ có thể rút gọn ra một điều rằng đây chính là cái thể loại nhân vật khiến người ta chỉ muốn tán cho lật niềng và chôn sống ngay lập tức, không để cho nó đẻ trứng, sinh sôi, nảy nở trên cõi đời này.

Nhưng cũng phải nêu một số lý do khiến cho nữ chính bị ghét. Đối với mình, đó chính là sự lập luận, thể hiện ý kiến cá nhân và suy diễn như *beep*. Bạ đâu nói đấy, muốn nói gì thì nói đó. Chỉ từ việc một nhân vật tôn thờ một học thuyết gì đấy mà suy ra cả dòng họ gia phả nhà người ta bị mù màu thì đến Hoàng Tử Hà cũng phải quỳ lạy, đem lên đầu vái tứ phía vì đó là những suy luận cực kỳ sắc sảo, góc cạnh và cực kỳ có căn cứ.

Và đối với mình, vụ án thứ hai, tức vụ án ba người chết ở Vân Mộng Trạch, là một vụ án bỏ ngỏ, không có lời giải mặc dù tác giả đã kết thúc truyện. Lý do rất đơn giản, là do cả phần phá án và đưa ra kết luận đều là do hai người ảo tưởng sức mạnh tự thẩm, tự bàn với nhau mà không có chứng cứ xác thực. Đến phần động cơ cũng quá gượng ép vì nó không có thật và chỉ tồn tại trong suy nghĩ của nữ chính chứ chưa được thừa nhận.

Mình sẽ không đánh giá cao quyển sách này chỉ vì những đợt khoe mẽ kiến thức dày đặc từ đầu đến cuối. Sau tất cả, mình không cần và cũng không có ý định áp dụng nó. Và vì yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng, nên mình không cảm nổi cái văn phong của tác giả, dù chỉ một chút.

Ở phần sau quyển sách là một, hai trang giấy trắng để người đọc viết suy nghĩ của mình vào. Mình chỉ thảo duy nhất hai chữ “Phí tiền” bằng viết chì để dễ dàng bôi xóa, sau này còn bán lại cho người khác.

Đúng ra thì ngần ấy tiền ra để mua quyển này không phí lắm đâu, vì được xem hẳn một vở cải lương tuồng chèo với cái giá như ấy, và bonus thêm một tí thông minh khi chọn lọc sách, thực sự không phải là quá đắt.

Hồng Gai

Đầu năm đầu tháng vớ phải quyển truyện “trinh thám” Lễ Tế Mùa Xuân nhưng thực tế thì nội dung chứa 8 phần kiến thức cổ học, triết học, nói chung là truyền bá văn hóa Trung Quốc là chính, còn 1.5 phần tình cảm bách hợp và 0.5 trinh thám.

Nội Dung

Nói vậy thì có phần quá đáng, nhưng thực sự mình cảm thấy xuyên suốt nội dung thì việc phá án chỉ khởi đầu về vụ án gia đình của nhân vật Quan Nhã Anh, giữa là vụ án của Bạch Chi Thủy và cuối cùng là các nhân vật nữ còn chết gần hết, cuối cùng suy luận tổng thể rồi lòi ra hung thủ, cứ như chỉ cần phán đoán rồi xong chứ không cần động tay động chân để điều tra thêm cái gì nữa, y hệt như truyện Late của Steven King, mang tiếng là trinh thám nhưng toàn miêu tả lê thê và kinh dị chứ chẳng thấy trinh thám nào cả.

Có người nói truyện Kasha của Miyuki Miyabe  cũng mang tính chất truyền tải kiến thức về lỗ hổng kinh tế cho vay nặng lãi và lấy đề tài ấy làm trọng tâm của câu chuyện đấy thôi, hẳn nhiên bạn chưa thật sự hiểu rằng tác giả Miyuki Miyabe lấy đề tài ấy làm trọng tâm khác hẳn với việc truyện Lễ Tế Mùa Xuân lấy thuật tế bái và cổ học làm trọng tâm là Miyuki Miyabe có thể điều tiết tình tiết đẩy vụ việc phá án lên hàng đầu chứ không hề lấy cái việc kiến thức chiếm trọn 8 phần nội dung liên quan tới cái là lễ bái, xong rồi là tình chị chị em em nghi ngại nhau, khóc lóc xích mích, ngược luyến tàn tâm – thực tế mình cảm thấy tác giả như đang cố tình làm vậy để lấy nước mắt của độc giả nhưng thực sự mình cảm thấy nó quá tệ, có thể tác giả nhắm vào độc giả có trái tim yếu mềm và thuộc loại dân “Bách Hợp” là chính chứ không hề nhắm tới độc giả trinh thám, hoặc là chủ nhân với nô tài rồi xong xuôi.

Điều đó khiến cho mình cảm thấy chỉ muốn đọc nhanh cho xong hoặc tệ hơn chính là muốn bỏ hẳn, nhưng bỏ rồi thì lại cảm thấy uổng công bỏ thời gian ra đọc nên cố gắng đọc cho hết.

Mình biết là tác giả theo trường phái Bản Cách cổ điển của trinh thám, nhưng cho dù theo trường phái nào đi nữa, ít nhất là sắp xếp các tình tiết, đặc biệt là nhồi nhét các kiến thức (bất kể kiến thức nào) thì ắt hẳn phải cân bằng giữa trinh thám và kiến thức ấy, nếu không, thì hẳn nhiên đó không phải là truyện nữa, mà là một câu chuyện viết về nhân vật tự phụ về việc đầu óc của mình hơn là đi phá án. 

Đối với việc đem Kinh thư, cổ học, lễ bái vào trong truyện trinh thám là một kiểu lạ lẫm đối với tác giả – và mình cũng cho là như vậy – nhưng xuyên suốt truyện, bàn luận về vụ việc phá án thì quả thực mình cảm thấy tác giả nên viết hẳn một kiểu dạng nhân vật đối đáp liên quan tới kiến thức đó chứ đừng lôi việc phá án vào để rồi bản thân tác giả bảo đó là thể loại mới, hiện tượng mới gì đó xưa nay chưa từng có ai làm, bởi bản chất câu chuyện bàn luận kiến thức cổ học chẳng dính dáng thì tới vụ án – nói vậy thì quá đáng với tác giả lắm, nhưng vì hung thủ chỉ quá lậm kiến thức mà đi giết người, khuyên ngăn nữ chính thì nó quá dở hơi và chẳng phải là động cơ chính đáng để đi giết người cả. Thậm chí tác giả đã miêu tả nữ chính Vu Lăng Quỳ là một thiếu nữ thông minh và học vấn cao, tuy nhiên hung thủ đang còn giết người và sẽ tiếp tục sẽ diễn ra lại không hề suy ra được ai là hung thủ, mà trước đó ngay từ đầu, tác giả viết Quỳ đã nói chính xác ai là sát hại người nhà của Quan Nhã Anh, điều này làm cho người đọc quá mệt mỏi và phi logic hơn là trường phái Bản Cách đã đòi hỏi.

Còn về chuyện tình Bách Hợp, thông thường thể loại Bách Hợp (cả Đam Mỹ cũng vậy) sẽ chỉ có thể giới của phụ nữ đó và người đàn ông chỉ xuất hiện làm nền hoặc là phản diện là chính, tuy nhiên, trong truyện Lễ Tế Mùa Xuân, cái tình cảm ấy chỉ nói là khi sống thì mập mập mờ mờ đúng nghĩa đen, tới khi chết thì bảo là tình yêu, yêu nhau gì gì đó, chả hiểu tác giả nghĩ ra sao có thể làm vậy, người đọc như mình chẳng thích thể loại trong tối ngoài sáng như vậy, cứ như làm vậy có thể làm cảm động gì gì đó chẳng hạn, đáng tiếc, cảm động chưa thấy đã thấy chị em cãi lộn như hai ba con vịt cãi lộn nhau.

Tóm lại

Nói chung là mình không thích quyển Lễ Bái Mùa Xuân này, phần lớn là do việc đem kiến thức vào nội dung truyện thuộc thể loại trinh thám, đến mức chiếm trọn tám phần nội dung thì quả thực khiến người đọc bội thực kiến thức hơn là độc giả đã mặc định bản thân đang đọc trinh thám. Còn về mức độ trinh thám, nhân vật chỉ đứng một chỗ để suy tưởng về hung thủ, đây là hình thức có thể đứng ra lập luận ai là hung thủ, nhưng cái đất diễn trinh thám ấy gần như bị nội dung kiến thức cổ học lấn áp, cảm tưởng trinh thám chỉ là cái vỏ bọc cho việc truyền bá văn hóa Trung Hoa hơn là dùng làm nền cho truyện trinh thám.

Còn về chuyện tình cảm, mình cảm thấy nó như một mớ cám lợn, không hơn không kém, bởi vì tác giả cố tình lập lờ tình cảm, tới khi chết, dùng phương pháp ngược luyến  tàn tâm để lấy nước mắt của độc giả hơn là tình yêu thật sự, cũng như việc đó làm mình cảm tưởng rằng tác giả lấy thể loại Bách Hợp để lôi kéo độc giả của thể loại Bách Hợp hơn là thật sự lấy tình cảm Bách Hợp làm phụ nhưng sự thật là nó quá mập mờ đến mức khó chấp nhận.

Lễ tế mùa xuân review

“Bà già bán khói cũng nói, sống là một thứ bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm áy náy.”