Review sách khi lỗi thuộc về những vì sao năm 2024

Đượm buồn nhưng đầy hy vọng, “Khi lỗi thuộc về những vì sao” đã cướp đi không ít nước mắt của người đọc về câu chuyện tình “sớm nở tối tàn” của cặp đôi trẻ mắc bệnh ung thư. Tình yêu của họ là minh chứng cho sức mạnh vô hình của tình yêu, giúp con người vượt qua nghịch cảnh của số phận.

Nhân vật chính của cuốn sách là Hazel, một nữ sinh 17 tuổi. 10 năm trước, Hazel được bác sĩ chẩn đoán mắc ưng thư tuyến giáp và nay đã di căn tới phổi. Ở cái tuổi còn hiếu động và vui tươi, Hazel phải trải qua tuổi thơ với những lần vào bệnh viện để trị liệu, và từ đó khiến cô thu mình và tâm trí lúc nào cũng nghĩ tới cái chết. Trong một lần tham gia vào câu lạc bộ dành cho những bệnh nhân ung thư, Hazel tình gặp Augustus, một chàng trai mắc bệnh ung thư xương, có tính cách lạc quan, vui vẻ khác hẳn cô. Từ chỗ đồng cảm, họ trở thành bạn và rồi yêu nhau.

Ngay từ những lời giới thiệu đầu, mình đã nghĩ ngay tới kết thúc buồn khi một trong hai sẽ là người ra đi trước. Nhưng câu chuyện trong sách lại mang một màu sắc tươi tắn và lạc quan. Nó gửi cho chúng ta một thông điệp rằng dù cuộc đời có nghiệt ngã với ta đến mấy, ta hãy sống thật trọn vẹn từng ngày với những người thân yêu của ta. Để khi ta nhắm mắt, ta không hối tiếc về thời gian mà ta bỏ lỡ để than trách cuộc đời.

Augustus là một chàng trai ấm ấp và chân thành, cậu có một gia đình luôn yêu thương, động viên cậu bằng cách dán hàng loạt câu nói trích dẫn tích cực quanh nhà. Cậu như một làn gió thổi vào cuộc sống tẻ nhạt của Hazel, khiến cô cười và luôn hạnh phúc bên cậu. Hazel rất hâm mộ nhà Van Houten và cuốn sách “Nỗi đau tột cùng” của ông. Vì lẽ đó Augustus quyết định tặng cô điều ước của mình và cùng nhau đến Amsterdam để gặp nhà văn Van Houten. Tình yêu của Augustus và Hazel thật ngắn ngủi nhưng trọn vẹn và đầy ý nghĩa. Augustus tâm sự rằng nỗi sợ lớn nhất của anh không phải là cái chết mà là sự lãng quên. Nhưng để không bị lãng quên thì con người ta cần một dấu ấn và thường đó là những vết sẹo. Và vết sẹo của Augustus chính là Hazel, “Trên thế gian này, ta sẽ không lựa chọn nếu biết mình sẽ tổn thương, thưa ông nhà văn, nhưng ta vẫn lựa chọn một số người mà ta biết là sẽ làm tổn thương ta. Tôi thích sự lựa chọn của tôi. Tôi hy vọng cô ấy cũng sẽ thích sự lựa chọn của cô ấy.”.

Trong tiếng Anh, tiêu đề sách là “The fault in our stars” và nó được tác giả lấy cảm hứng từ câu thoại trong vở “Julius Caesar” của đại thi hào William Shakespreare. Trong phân cảnh 2, màn 1, ngài quý tộc Cassius đã nói với Brutus rằng: “The fault, dear Brutus, is not in our star. But in ourselves, that we are underlings.” (Tạm dịch: Lỗi không phải bởi những vì sao, lỗi thuộc về chúng ta). John Green đã nói rằng ông đặt tên cho cuốn sách này với hàm ý lỗi thuộc về những vì sao định mệnh đã chiếu sai đường nên dù hai người có yêu nhau đi chăng thì cũng sẽ rời xa nhau. Ý nghĩa của John Green đi ngược lại ý nghĩa của Shakespreare vì ông muốn nhấn mạnh rằng cuộc sống này chúng ta không thể thay đổi hay kiểm soát được nó. Nhưng chúng ta có thể quyết định cách chúng ta sẽ sống một cuộc sống ra sao và thái độ sống của ta thế nào.

Bìa xanh của cuốn sách không chỉ là màu xanh của sự chia ly mà còn là màu xanh đại diện cho tuổi trẻ và hy vọng. Không chỉ là một tiểu thuyết tình cảm thông thường, “Khi lỗi thuộc về những vì sao” còn gửi gắm cho ta những thông điệp cuộc sống, dù ta có gần kề cái chết đi chăng thì hãy luôn sống thật trân quý từng phút giây mà ta đang có và biết ơn vì ta đã có mặt trên cuộc đời này.

Và dẫu cho tôi đã coi phim chuyển thể trước, trước rất nhiều năm khi đọc cuốn sách này, tôi vẫn vô cùng thích thú trước một câu chuyện đã biết hết mọi sự, vẫn ngỡ ngàng đôi chút trước giọng văn rất duyên của John Green và cảm thấy phần nào một nguồn cảm hứng sống tốt hơn cho ngày mai, vì những bạn trẻ đã can đảm sống hết mình.

“Lòng can đảm sẽ là vũ khí bí mật của chúng ta.” Hazel Grace Lancaster nói.

Sign into Goodreads to see if any of your friends have read Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao.

Dữ dội...dịu êm, nhiều tiếng cười nhưng cũng lắm nước mắt" là lời của Jodi Picoult dành cho quyển sách mang tên "Khi lỗi thuộc về những vì sao"(The fault in our stars) của tác giả John Green.

Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Hazel Grace và Augustus Waters, họ là những người đang sải bước đầy nặng nhọc trên con đường được chiếu mệnh bởi vì sao lầm lỗi. Căn bệnh ung thư đến và mang đi tương lai phía trước của họ và cũng như các bệnh nhi ung thư khác. Phải chăng những gì đôi bạn trẻ này có được chính là tình yêu còn đẹp hơn dải cầu vồng sau cơn mưa?

"Tôi sợ bị quên lãng"- Gus bày tỏ trong phần giới thiệu của mình ở hội tương trợ. Hazel đã đứng lên phản đối lại ý nghĩ sai lầm của anh: "Sẽ đến một thời điểm rồi tất cả chúng ta đều chết hết…" từ ấy đã kéo hai con người xa lạ lại với nhau, tạo nên một mối tình đầy lãng mạn và hài hước.

Tôi rất ấn tượng với những phép ẩn dụ bên trong cuốn sách, đầu tiên là về cậu bạn Gus:"...Ta đặt cái thứ chết người này giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh để giết ai cả". Hay lời của Grace mà khiến cho tôi phải suy nghĩ " Con giống như một quả bom nổ chậm", cô cho rằng khi mình chết đi và cũng là lúc quả bom phát nổ, những mảnh bom sẽ lao ra rồi găm vào người thân yêu của cô, ôi! Những miếng vỡ của đau thương, mất mát khứa sâu vào trái tim người ở lại, có lẽ bởi vậy mà Hazel đã chần chừ trước tình yêu với Gus. Nhưng anh đã cho cô thấy điều ngược lại.

"Thế giới" của Hazel, nơi mà chỉ có một quyển sách mang tên "nỗi đau tột cùng", với những bữa ăn thất thường hay những giấc ngủ dài và vài cái máy trợ thở. Cô bắt đầu chôn vùi tuổi mười bảy và cho rằng đó là "tác dụng phụ của việc chờ chết". Chỉ đến khi Gus- chàng trai mắc căn bệnh ung thư xương ác tính( thứ mà cướp đi một bên chân của anh) đến rồi làm quen với Hazel và cuộc sống của cô đã bước sang một trang mới hoàn toàn…

Anh giúp cô thực hiện mơ ước của mình, giúp cô thoát ra khỏi thế giới chỉ có việc chờ chết. John Green đã rất tài tình khi trả lời cho những câu hỏi được đan cài vào từng con chữ: liệu ta có yêu thương và được yêu thương? Liệu ta có bị quên lãng khi căn bệnh xoá sổ ta khỏi thế giới một cách tàn nhẫn nhất?... Không có sự màu nhiệm hay phép thần kỳ, chỉ đơn giản là những con người đang vật lộn với số phận của họ, cố gắng bám víu vào các thiết bị y tế để có thể kéo dài thời gian của mình trên cõi đời này. Có chăng thế giới này cũng chỉ là một "công xưởng sản xuất điều ước". Bạn sẽ cười nhiều, và khóc cũng rất nhiều, cho tới từng dòng chữ cuối cùng thấm dần bên trong bạn thì hãy đọc lại một lần nữa để cảm nhận đủ những gì còn sót lại của cuốn sách có thể sẽ là vài phép ẩn dụ thú vị bạn đã vô tình bỏ qua...và biết đâu bạn lại tìm thấy sự mầu nhiệm đang hiện hữu?