Bạch ngọc đường thường gọi yêu triển chiêu như thế nào

Tác giả: CIU CI

Bạch ngọc đường thường gọi yêu triển chiêu như thế nào
U

Edit: Hàn Vũ

Beta: Ngân, Dạ

Tống Lương, trường học tư lập lớn nhất và nổi danh nhất thành phố Biện Kinh

Nói lớn, là bởi vì trường này bao gồm nhiều bộ phận, từ mẫu giáo đến đại học hay sở nghiên cứu không thiếu cái gì cả. Nói nổi danh, thật ra là bộ phận đại học ở đây là đại học tổng hợp tốt nhất Đại Tống, thậm chí có thể nói là một trong những trường đứng đầu thế giới.

Không như trường tư lập bình thường, trường này là do hoàng gia Đại Tống sáng lập, cho nên con cháu hoàng tộc đều học nơi đây, bạn học của “Hoàng đế” có thể là người tầm thường sao! Cho nên trường này, trừ bộ phận đại học, là nơi không phải người bình thường vào được. Chính là nói, người có thể đi vào học trường này, nhất định là con em nhà giàu, trong nhà tối thiểu cũng có chút thân phận chân chính. Cứ vậy mà quyết định đi, mấy học sinh gây đau đầu ở trường này, không phải các lão sư bình thường có thể giàn xếp được

Bạch Vân Thuy.

Mười lăm tuổi, hiện đang học cao trung ở Tống Lương.

Là nhị thiếu gia của Bạch gia, con trai độc nhất của người đảm nhiệm Bạch gia đương thời Bạch Ngọc Đường. Đại thiếu gia bạch gia là con trai Bạch Cẩm Đường – anh cả của Bạch Ngọc Đường – tên Bạch Vân Sinh, là một trong những sinh viên ưu tú ngành kinh tế đại học Tống Lương. Vốn theo lý mà nói, Bạch Vân Thụy không thể vào được Tống Lương. Bạch gia tuy danh tiếng rất lớn, nhưng vẫn là không có người có địa vị, mà muốn vào được Tống Lương, không giàu có thì cũng phải có thân phận tất yếu. Thế nhưng mẫu thân của Bạch Vân Thụy, cũng chính là vợ trước của Bạch Ngọc Đường, Đinh Nguyệt Hoa tiểu thư, là đứa con gái duy nhất của Đinh tướng quân năm đó ở biên cương lập được chiến công hiển hách, cuối cùng chết trận ở biên thùy. Mẹ nàng năm đó sau khi sinh hạ nàng, cũng đi theo tướng quân, Đinh Nguyệt Hoa được bá mẫu định cư ở Giang Bắc nuôi dưỡng lớn lên. Nhưng hoàng gia Đại Tống muốn biểu hiện sự coi trọng đối với hi sinh anh dũng của Đinh tướng quân, cho nên Đinh Nguyệt Hoa được phong quận chúa, điều này cũng khiến Bạch Vân Thụy đủ tư cách bước vào Tống Lương.

Cho nên, khi Bạch Vân Thụy đem tất cả trường học quậy phá đến không còn trường nào có thể chấp nhận hắn, Đinh lão phu nhân dứt khoát quyết định đem hắn đưa vào Tống Lương. Chỉ sợ nguyên nhân sâu xa thật ra là phu nhân muốn mắt không thấy lòng không phiền. Nhưng là, Nhị thiếu gia không ngờ được, ở Tống Lương hắn lại đụng phải một người có thể chấn chỉnh được hắn, càng không nghĩ tới là, lão sư này còn chấn chỉnh được phụ thân phong lưu thiên hạ của hắn.

Bạch Ngọc Đường

Ba mươi ba tuổi, nam nhân lẫm liệt hiên đang đương nhiệm Bạch gia, tập đoàn Hãm Không của Ngũ gia, tiếu ngạo giang hồ, phong lưu thiên hạ mê hoặc nữ nhân – trong quá khứ.

Mặc dù dung nhan so với nữ nhân còn trên một phần, nhưng tất cả người quen hắn đều ấn tượng nhất sự tàn nhẫn vô song của hắn. Đối với hắn mà nói, thu thập mỹ nhân là một loại bản năng, giống như kiếm tiền vậy.

Chẳng qua là, “Người yêu nào với hắn cũng không quá một tuần lễ”. cho nên, hắn cũng là kiếp nạn của tất cả mỹ nhân. Trước kia Thay người yêu đối với hắn thường xuyên như việc ăn cơm uống nước vậy. Trên thực tế, hắn chỉ để lại dòng dõi của mình có một lần – chính là con trai độc nhất của hắn Bạch Vân Thụy.

Bất quá từ khi phải lòng thầy dạy học của nhi tử mình, người này rốt cục gặp báo ứng. Hiện tại buồn bực nhất là, Miêu Nhi nhà hắn chẳng những không cho hắn ăn, hơn nữa còn không thừa nhận quan hệ này cùng hắn nữa.

Triển Chiêu

Hai mươi tám tuổi, giáo sư dạy văn trường cao trung Tống Lương, thầy hướng dẫn hội đoàn võ thuật, chủ nhiệm lớp Bạch Vân Thụy,  người yêu Miêu Nhi của Bạch Ngọc Đường, đồng thời là thầy giáo anh tuấn số một trường Tống Lương.

Trước mắt người này vẫn là trạng thái độc thân – chính y nói như vậy, thế nhưng Bạch Ngọc Đường nhất quyết không đồng ý.

Đồng thời, lớp y chủ nhiệm nổi danh khiến người khác đau đầu. Bất quá, uy tín của y không kẻ nào có thể dao động – mặc dù Triển Chiêu thân thế không có gì hiển hách, nhưng muốn động vào hắn phải đối mặt với 2 tòa thái sơn chống lưng hắn: viện trưởng trường y khoa đại học Tống Lương Công Tôn Sách cùng chủ nhiệm khối trung học Bao Chửng.

Mặc dù xuất thân trong gia đình truyền thống y học, Công Tôn Sách lại có ái nhân hiện nắm giữ quân đội Trung Châu – Bàng Thống.

Bao Chửng, Bao gia truyền thống về luật pháp, nhất gia tử trừ Bao Chửng đều ở trong công kiểm pháp ( công an- kiểm sát- tư pháp) cơ quan, từ trên xuống dưới ai dám coi thường hắn. Dù sao không phải ai như vậy cũng trong sạch, với lại Bao gia lão đại đứng đầu hệ thống quốc an. Nghe nói Triển Chiêu rất giỏi võ, là thân tín của Bao gia cho nên muốn động tới Triển Chiêu phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, sức mạnh của hắn rất được nổi danh, cho tới bây giờ còn chưa ai dám ra tay với hắn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ngồi trong xe xa hoa, Bạch Ngọc Đường đang xử lý công việc của ngày hôm nay.

Bạch gia là dòng dõi danh tiếng đã kéo dài gần nghìn năm. Từ rất lâu về trước, Bạch gia trên giang hồ là một đại phú hào, rất nhiều vụ mua bán mờ ám cực lớn.

Vậy nhưng, sau này khi nội bộ lục đục chém giết lẫn nhau, Bạch gia nhanh chóng coi như rút lui khỏi giang hồ, bước chân vào thương giới, dựa vào nhiều năm tích lũy, Bạch gia nhanh chóng đứng vững tại thương trường.

Đồng thời dựa vào căn cơ đã có, Bạch gia thuận lợi “ở ẩn trong giang hồ”. Bấy giờ đã thịnh hành các loại vũ khí nóng, võ công cao cường hay không không còn trọng yếu, bởi võ công cao đến đâu cung không đối phó được súng bắn tỉa tầm xa. Mà “ẩn giang hồ” ở đây chính là tập hợp những nhân vật có tiếng tạo thành một tổ chức bí mật.

Tổ chức này mặc dù phân tán nhưng cũng có đạo luật nhất định, có quy tắc trò chơi, cũng có những phe có năng lực tốt. Bạch Ngọc Đường là một trong số đó, Triển Chiêu coi như là người cuối cùng của một môn phái bí truyền cũng thuộc về chỗ này.

Hơn nữa, đối với người bình thường mà nói, người giang hồ vẫn có lực sát thương cực mạnh. Vì vậy đối với ẩn giang hồ, quốc gia nhất định vẫn phải giám sát. Mà đạo luật trọng yếu nhất ở đây chính là, bất cứ thủ pháp giang hồ nào để đối phó với người bình thường đều bị cấm.

Bạch Ngọc Đường bề bộn nhiều việc. Xí nghiệp Bạch thị là một tập đoàn vô cùng lớn, mà người nắm giữ tập đoàn này hiện tại chính là Bạch Ngọc Đường.

Cho nên có thể nói, một phút Bạch Ngọc Đường có thể kiếm được thậm chismaays trăm vạn, hơn nữa, tiền tệ là Euro . Bạch Ngọc Đường chỉ cần bận rộn một chút tâm tình sẽ không tốt. Đặc biệt là hôm nay, Miêu Nhi lại nói cho hắn, bữa trưa và tối đều có hẹn. Liên hoan ở trường học, không thể bồi hắn, cho nên tâm tình Bạch Ngọc Đường càng không vui.

Nghe kể rằng, hắn đang muốn sớm mang tiểu miêu kia tiến vào trong cửa, thế nhưng Miêu Nhi vẫn không ngừng phản kháng vô vị.

Gần đây, thật vất vả mới có tiến triển – hắn thừa dịp Bao Hắc Tử ra nước ngoài khảo sát tình hình, thuyết phục Miêu Nhi dọn vào ở chung nhà trọ với con trai hắn. Nhà trọ là bởi vì con trai hắn đi học mà chuẩn bị, không nghĩ tới lại là căn cứ để hắn theo đuổi Miêu Nhi. Tiết trung thu liền sắp tới, đến lúc đó, nhất định nghĩ ra phương pháp để con mèo kia tự động dâng đến miệng chuột.

Haizzz, Miêu Nhi nhà hắn ngay cả xưng hô Miêu Nhi này cũng có chút phản đối. Nhưng là, bất kể hắn nhìn thế nào đều cảm thấy Triển Chiêu giống như môt con mèo, ung dung, hoa lệ, nhìn bề ngoài ôn nhu dễ thân cận nhưng thực ra cao ngạo cùng liều mạng.

Ngay lúc hắn đang âm thầm suy tính, điện thoại di động vang lên. Nhìn trên điện thoại hiện ra tên tiểu tử Vân Thụy, Hắn có việc gì? Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ vừa nhấn nghe máy:

“Cha, lại đang bận rộn”

“nếu biết ta đang bận còn gọi điện tới quấy rầy ta”

“Haizzz, cha, con là vì muốn cha vui vẻ, cha còn không cảm kích. Hừ, hôm nay Triển lão đại sẽ không về nhà ăn cơm phải không cha”

“Triển Chiêu nói ở trường có liên hoan”

“Dạ, là có liên hoan, nhưng chỉ có buổi trưa, không bao gồm buổi tối”

Không bao gồm buổi tối. Bạch Ngọc Đường híp mắt lại. Chẳng lẽ Triển Chiêu muốn gặp người nào hắn không nên biết.

“Cha, không có hứng thú muốn biết Triển lão đại buổi tối muốn gặp ai sao?”

“Nói đi, ngươi muốn cái gì?” Bạch Ngọc Đường dứt khoát.

“Cha, ta muốn xe phân khối lớn Nhị bá vừa mới cho cha, còn phải trang hoàng lại”

“Có thể, nhưng là, phải cẩn thận không được để Nhị bá của ngươi biết. Nếu không, hắn làm gì ngươi ta không chịu trách nhiệm”

“Được, không thành vấn đề”

“Buổi tối đó, Triển Chiêu hẹn ai?”

“Cha, người có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Hôm nay? Không phải ngày mười tháng chín sao? Có gì đặc biệt à?”

“Hôm nay là ngày nhà giáo. Buổi trưa hôm nay là tiệc giáo sinh tạ ơn các thầy giáo. Buổi tối, theo ta biết từ các đàn anh, học tỷ sẽ mở tiệc mời một số thầy, bày tỏ lòng biết ơn, đây cũng là một trong những truyền thống của trường, theo thông lệ thầy giáo không nên từ chối, Triển lão đại là một trong số đó. Còn có chính là, người mời Triển lão đại chính là  hoa khôi của trường năm hắn vừa mới tới Tống Lương”

Thì ra là Hoa khôi của trường! Hay cho ngươi Triển Chiêu, dám quay lưng với ta đến gặp hoa khôi trường học.

“Hơn nữa, năm đó hoa khôi của trường trước khi tốt nghiệp truyền ra lời đồn rằng hai người là một cặp”

Hay cho scandal tình ái, Triển Chiêu, ngươi… Sắc mặt hắn bây giờ ra ngoài thực có thể hù chết người.

“ đừng nói con trai không nhắc nhở người, tài liệu về hoa tiểu thư kia con đã gửi cha rồi, còn có nhà hàng bọn họ hẹn nhau nữa. Phải làm sao phụ thuộc vào năng lực của người. Vậy nhé, con phải đi học”

Mở thư điện tử, nhận tài liệu vừa gửi đến, Bạch Ngọc Đường sắc mặt càng đen hơn. Tiểu thư này tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường, mà là người có tính cách mạnh mẽ đúng kiểu người Triển Chiêu thích nhất. Vậy có thể nói, vị hoa khôi này rất dễ làm Triển Chiêu động tâm.

Tình địch, Bạch Ngọc Đường cho vị Hoa tiểu thư một phát đóng dấu.

Cầm điện thoại, hắn gọi cho người cháu – BVS: “vân sinh, chiều nay có tiết không”

“ Không có, hôm nay là ngày nhà giáo, toàn thể thầy giáo đề nghỉ, không có lớp”

“toàn thể thầy nghỉ, bao gồm tất cả các học bộ sao?”

“không phải, chỉ có bộ Đại học là cả ngày, còn lại chỉ học nửa ngày”

“Rất tốt. Ngươi đến ngay công ty, chiều nay hãy thay mặt ta toàn quyền tổng tài”

“Cái gì? Nhị thúc, ta hôm nay có hẹn, ngày khác được không?”

“Không được. Buổi sáng đàm phán ta sẽ đi, buổi chiều mọi chuyện giao hết cho ngươi, thư ký của ta sẽ nói ngươi những gì phải làm. Còn nữa, ngươi là Bạch gia trưởng tôn, những thứ này sớm muộn đều phải đón nhận. Nếu không muốn ta sớm giao hết cho ngươi, chiều nay liền đi làm đàng hoàng cho ta”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường cũng không để ý BVS ở đầu kia van nài cái gì, trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó hắn bắt đầu tính, chiều nay có nên phá cái hẹn kia hay không.

※※※※※※※※※※※※※※※※

Ngồi trong phòng ăn sang trọng, Triển Chiêu vẫn như vậy an nhiên, không bởi vì đang ở một chỗ xa lạ mà tỏ ra bất an. Hắn ngồi ở đó giống như bình thường hay ngồi ở quán cơm bình dân vậy, đối với hắn mà nói, ngồi trong nhà hàng sang trọng hay quán cơm ven đường không có gì khác nhau. Dù về chức năng mà nói, hai nơi này không có gì khác nhau, nhưng luận về giá tiền thì bất đồng rõ ràng, đây mới là nơi ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

“Triển lão sư, ngươi vẫn là như cũ” A Mẫn cười nói, trong tay bưng lên ly cà phê. Chương Mẫn, biệt danh A Mẫn, khi Triển Chiêu vừa mới tới trường cao trung Tống Lương, nàng ta cũng vừa đăng quang hoa khôi trường học. Cũng là nữ sinh đầu tiên tuyên bố sẽ theo đuổi y. Ban đầu, tai tiếng của bọn họ truyền đi cũng vang danh cả trường, nhưng cuối cùng cũng không đi đến đâu cả. Bây giờ A Mẫn đã không còn là cô gái non nớt hồi ấy, mà đã tốt nghiệp đại học, còn  có bản lĩnh tinh anh của người sắp làm nên sự nghiệp.

Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Không cần kêu ta là Triển lão sư nữa, nghe vậy ta cảm thấy mình đã thành lão nhân tám mươi rồi vậy. Gọi ta Triển đại ca đi, thật ra ta cũng chỉ hơn ngươi 4 tuổi mà thôi”

“Được, Triển đại ca” A Mẫn nghe theo, “Năm đó thật giống  như một giấc mộng vậy. Bây giờ nhớ lại, ta đều cảm thấy năm đó mình có phải điên rồi hay không, lại còn làm ra cái chuyện đó, thật là có đủ mất thể diện. Dĩ nhiên, càng mất thể diện hơn chính là, ta lại còn bị cự tuyệt.”

“A Mẫn, chuyện đã qua hãy để cho nó thành ký ức tốt đẹp, không cần nhắc đến nữa” Triển Chiêu tựa hồ có một chút ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt liếc nhanh đến nơi nào đó.

Theo ánh mắt Triển Chiêu, A Mẫn phát hiện ra một mỹ nam đang bừng bừng phát giận.

“Đó là tổng tài của Bạch thị, Bạch Ngọc Đường” A Mẫn dù sao cũng là người trong giới thượng lưu, không xa lạ gì với Bạch Ngọc Đường. Người này, là gia đình nàng đã cảnh cáo không nên quá lại gần, bởi vì hắn quá phong lưu.

“Đúng vậy, con trai hắn đang học lớp ta” Tựa hồ muốn che giấu cái gì, Triển Chiêu tăng thêm một câu nói.

“hình như, hắn bây giờ cùng Triển đại ca cũng có scandal.” A Mẫn cười híp mắt nói.

“Cái này, ngươi cũng biết, có vài học sinh cũng thích mấy chuyện kiểu này.”

“Bất quá, Triển đại ca, có phải ngươi đối với hắn thật sự có chút động tâm ?”

“A Mẫn, ngươi. . .” làm sao ngươi biết được ta suy nghĩ gì?

“Triển đại ca, có những thời điểm, ngươi thật sự che giấu mình rất tệ.” A Mẫn uống một hớp cà phê, nói tiếp, “Đối với ngươi không quan tâm, bất kể là người hay là vật, ngươi đều là một kiểu thái độ. Sẽ không quá lạnh, cũng sẽ không quá nóng, chẳng qua là do biểu hiện lộ ra của nguơi thôi —— ban đầu đối với ta, ngươi chính là như vậy. Bất kể ta làm biết bao chuyện quá đáng, ngươi luôn là cười cười nói, sau đó liền đi ra ngoài. Ngươi có biết không, ngươi như vậy rất vô tình. Hồi đó vì vậy mà ta rất tổn thương”

“Thật sao! Ta ngược lại không cảm thấy gì, nhưng nếu như là như vậy, thật xin lỗi.”

“ Ôi Triển đại ca lại nữa rồi. Ngươi đối với ai cũng ôn nhu như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm. Nhưng là, ngươi càng ôn nhu như vậy thực ra là vô tình nha”

“ A Mẫn, ta không đùa mà”

“Triển đại ca, ta không có đùa, ta là nói thực. Chính ta năm đó cảm thấy như vậy. Ngươi luôn là ôn nhu không thèm để ý đến những người yêu ngươi, luôn ôn nhu như vậy nhưng lại từ chối người khác. Cho nên ta cảm thấy nếu lúc nào xuất hiện một người khiến ngươi luôn chú ý, đó nhất định là người ngươi yêu. Bây giờ đã xuất hiện một người như thế. Ngươi trong lúc đang có hẹn cùng ta lại đi chú ý một người khác, đây không giống ngươi trước kia. Như vậy chỉ có thể nói rằng, người kia đối với ngươi thực sự đặc biệt”

“Thật sao?” Là thế này phải không?

“Dĩ nhiên, Triển đại ca ngươi thành thật mà nói đi, nếu hôm nay ta không mượn cớ tiệc tạ ơn thầy giáo mời ngươi, ngươi thật sự sẽ đáp ứng hẹn ta sao?”

“… Không biết…”

“Ngươi nhìn, Triển đại ca, trong mắt người khác ngươi chính là như vậy. Triển đại ca, ta không muốn ngươi nói cho hắn biết tối nay là ta mời ngươi nhớ chứ?”

Ta không có nói cho hắn, nhưng là… “ Cái này có gì kỳ quái sao?”

“Có lẽ hắn đã hỏi qua ngươi đi! Nếu là hắn hỏi qua ngươi , nhưng ngươi cố ý chưa nói, hoặc không nói rõ, vậy chỉ có thể khẳng định, ngươi đối với hắn tuyệt đối là động tâm”

Được rồi, ta thừa nhận, ta quan tâm Bạch Ngọc Đường, bất quá…”A Mẫn, ngươi không cảm thấy giữa 2 chúng ta có chút kỳ lại sao? Chúng ta…Đều là nam”

“Triển đại ca, đối với người hiện đại mà nói, trong tình yêu, tuổi  tác không phải vấn đề, địa vị không thành khoảng cách, giới tính không phải chướng ngại, ngươi không biết sao, ở nước ngoài đã chấp nhận kết hôn đồng giới rồi, hơn nữa còn được pháp luật bảo vệ.”

“Nhưng là…”

“Triển đại ca đừng chần chờ nữa. Bên kia có lẽ sắp không nhịn được nữa rồi. Cho nên hôm nay tới đây thôi” A Mẫn gọi người phục vụ tới, tính tiền. “Chớ giành trả tiền, hôm nay là tạ sư yến, nếu như bị người khác biết cuối cùng là ngươi thanh toán, ta sẽ bị nước miếng dìm chết mất.”

” Được.”

Đi ra khỏi nhà hàng, xe riêng của A Mẫn lập tức trờ tới.

Đứng bên cạnh xe, A Mẫn mỉm cười cùng Triển Chiêu cáo biệt:”Triển đại ca, hôm nay ta thực rất vui vẻ. Ta đem những điều cần nói nói hết ra rồi, ta muốn từ ngày mai có thể toàn tâm toàn ý đi tìm hạnh phúc thuộc về ta. Thật ra thì sở dĩ nay muốn mời ngươi ăn cơm là vì muốn cho mối tình đầu một kết thúc tốt đẹp. Cho nên, Triển đại ca, cúi thấp xuống một chút được không?”

Triển Chiêu mặc dù có chút thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời cúi xuống.

A Mẫn bỗng nhiên ôm hắn, rồi sau đó nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi hắn, “Cám ơn, Triển đại ca” Sau đó chui đầu vào trong xe, nghênh ngang rời đi.

Mà Triển Chiêu, lập tức bị một người từ hướng khác tới kéo đi.

※※※※※※※※※※※※※※※

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường cứng rắn lôi về nhà.

Vừa vào cửa, hắn lập tức bị Bạch Ngọc Đường áp trên cửa, hôn lên mạnh mẽ.

Nụ hôn của hắn tràn đầy tức giận. Trước kia,vào cái đêm Bạch Ngọc Đường nói rõ hắn muốn theo đuổi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng từng hôn hắn, nhưng đó là cái hôn ôn nhu nhẹ nhàng như lướt qua. Mà bây giờ, cái hôn của Bạch Ngọc Đường đang tràn đầy tức giận cùng dục vọng.

Đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, cả buổi tối nhẫn nại cùng tích tụ đố kỵ và  lửa giận, sau đó gửi hết toàn bộ vào nụ hôn.

Nữ nhân kia, nàng dám hôn Triển Chiêu, nàng lại hôn Miêu Nhi của hắn, thực không thể tha thứ. Càng không thể tha thứ là Triển Chiêu, y lại chỉ đứng đó cho nữ nhân kia hôn lên. Y còn không biết sao, y là thuộc về hắn, thuộc về Bạch Ngọc Đường. Trong này dĩ nhiên cũng bao gồm đôi môi của y.

Bạch Ngọc Đường thô bạo hôn qua nơi A Mẫn đã chạm đến, lại len lỏi vào, quét sạch từng vị trí bên trong y, thực giống như đem mùi vị nữ nhân toàn bộ xóa đi. Khẽ cắn môi dưới Triển Chiêu, buộc hắn tiếp nhận toàn bộxâm phạm của mình. Lưỡi Bạch Ngọc Đường xông vào nơi hắn chưa từng đến.

Đến khi Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, Triển Chiêu đã vì nụ hôn mà có chút khó thở. Nhìn người yêu trong ngực gò má ửng đỏ, đôi mắt nửa mở nửa khẹp lộ ra tia mờ mịt, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy Triển Chiêu hiện tại quá hấp dẫn, quá cám dỗ, không nhịn được lại cúi đầu xuống bắt đầu hôn hắn. Đồng thời hai tay cũng bắt đầu không an phận.

“Miêu Nhi, Miêu Nhi, . . .” Bạch Ngọc Đường trong miệng lẩm bẩm gọi Triển Chiêu, một bên tay khẽ thăm dò dưới lớp áo sơ mi. Tay khẽ vuốt qua thù du trước ngực đang dần đứng thẳng, môi khẽ chạm từng chút một trên mặt người yêu, rồi sau đó, lại trở về đến đôi môi anh đào, hôn thật sâu

Trong phòng giờ đây nồng nàn tình dục bao quanh. Triển Chiêu dựa lưng vào cửa, hai chân đã không còn lực chống đỡ, để cho toàn thân dựa vào trong ngực Bạch Ngọc Đường . Quần áo đã bị người yêu vội vàng kéo xấu, nút áo cũng không biết  rơi tán loạn xuống nơi nào. Từ vạt áo mở rộng nhìn vào, có thể thấy vết hôn lấm tấm.

Bạch Ngọc Đường không kịp đợi, tay hắn lần theo đường cong lưng Triển Chiêu, hướng xuống tìm kiếm.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi…” Ngươi muốn làm gì?

“Miêu Nhi, … Đừng nói… Ngươi… Ngươi chỉ cần cảm nhận thôi.” Miêu Nhi ngươi định bảo ta dừng lại sao, sẽ là chết ta đó. Bạch Ngọc Đường không khỏi gia tăng hành động , môi của hắn lần nữa chặn lại miệng người kia.

“Không được, …A…” Triển Chiêu bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Mặc dù về chuyện tình dục, Triển Chiêu so với Bạch Ngọc Đường mà nói, đúng là còn quá non. Nhưng từ ngày Bạch Ngọc Đường ở Tống Lương lên tiếng muốn theo đuổi Triển Chiêu ngay trước mọi người trở đi, Triển Chiêu ở trong phòng làm việc không biết  được nhiều hơn vài thứ gọi là đồng nhân chí hoặc là BL tiểu thuyết. Những thứ này là do nhiều nữ sinh trong trường yêu thích, nên hắn từng nghe qua. Ai bảo Triển Chiêu lại là đệ nhất nam nhân có ưu chất thần tượng chói lóa của Tống Lương. Cho nên, trải qua nhiều như vậy mà không biết tình huống hiện tại là gì mới lạ

Ý thức được nguy hiểm Miêu Nhi có để yên chăng? Câu trả lời đương nhiên là không. Vì vậy,  bạch Ngũ gia thanh danh lừng lẫy, phong lưu hào phóng bị  Miêu Nhi nhà hắn hung hãn đạp ra ngoài.

“Miêu Nhi!”

“Làm sao?”

Bạch Ngọc Đường đưa tay muốn kéo Triển Chiêu vào trong ngực, lại bị Triển Chiêu đẩy ra, “Miêu Nhi, ngươi thích ta.” Ho khan một cái, đây là câu khẳng định, xem ra tâm tư Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã sớm nhận biết rồi.

Cúi đầu, qua một hồi lâu, Triển Chiêu mới trả lời: ” Đúng, ta thích ngươi.”

“Vậy tại sao còn cự tuyệt ta?” Có được câu trả lời của người yêu, Bạch Ngọc Đường càng có động lực muốn đem Miêu Nhi ăn sạch.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi an phận một chút cho ta.” Không thể nhịn được nữa, Triển Chiêu lại đem Bạch Ngọc Đường đạp ra.

“Miêu Nhi…” Không thể đánh lại người yêu, người nào đó hết sức ủy khuất, “Nếu chúng ta đều có tình cảm, tại sao không thể tiến thêm một bước.”

” Ừ…” Triển Chiêu tựa như không biết nói thế nào.

“Ừ cái gì, Miêu Nhi, ngươi nói đi.”

” Ừ, dựa vào cái gì, ta lại là người ở dưới chứ?” Triển Chiêu nói, sau đó nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường.

“Khụ khụ… Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nghe mà suýt sặc.

“Ta nói, ta tại sao phải là người ở dưới?” Triển Chiêu  vừa sửa sang lại quần áo vừa nói. Trong lòng còn không nhịn được oán thầm, người này, lại phá hỏng của ta một bộ quần áo nữa rồi.

“Miêu Nhi…” Bị ý tứ trong câu nói của Triển Chiêu dọa cho sợ hết hồn, Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được ở oán thầm, mấy người đã dạy hư Miêu Nhi nhà ta rồi đấy. Lúc này, tập đoàn hủ nữ Tống Lương đồng loạt rùng mình.

Sửa quần áo ngay ngắn, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nói: “Bạch Ngọc Đường, ta thích ngươi, nhưng là, ta không muốn làm người nằm dưới. Cho nên, phải làm sao, ngươi quyết định đi.”

Nói xong, Triển Chiêu bỏ lại Bạch Ngọc Đường đang trợn mắt há miệng trở về phòng thay quần áo.

Mà Bạch Ngọc Đường vì câu nói sau cùng của Triển Chiêu, hoàn toàn ngốc tại chỗ, chờ hắn kịp phản ứng, Triển Chiêu đã khóa kỹ cửa phòng đi ngủ.

Vì vậy, có thể tưởng tượng, Bạch Ngũ gia muốn ăn Miêu Nhi, đúng là tiền đồ lận đận a! ! !