Mị công khanh review

Trong các tác phẩm đã đọc, Mị công khanh như một món lạ và thú vị, cũng có thể vì đọc ít tác phẩm nên nó trở thành “lạ” với bản thân mình. Lần đầu tiên đọc thể loại “nam sắc” (đừng hiểu lầm chữ “nam sắc” nhé ^^, chỉ đơn giản là truyện nằm trong bối cảnh xã hội phức tạp, đặc biệt đề cao và trọng vẻ đẹp của nam, cùng với quan niệm đó có rất nhiều điều khá lạ và thú vị khi đọc truyện). Có lẽ nhờ vậy nên lại thêm phần cuốn hút khiến không thể dứt ra khỏi truyện, chỉ muốn đọc đến cùng để biết được truyện sẽ kết thúc như thế nào, sẽ đi về đâu, những số phận trong đó có đạt được những khát khao và nguyện vọng hay không.

Là một truyện khá dài hơi, mất trọn vẹn 1 tuần đọc liên tục không ngừng nghỉ cuối cùng cũng cảm thấy thật thỏa mãn. Kết thúc khoảng thời gian ăn, ngủ, học hành, làm việc không yên vì cảm giác bứt rứt khi không được đọc truyện.

Có thể nói, Mị công khanh có bối cảnh khá phức tạp và khắc nghiệt. Trong hoàn cảnh chiến tranh loạn lạc, người Tần, người Hồ phân tranh, các gia tộc hùng mạnh, có địa vị ngang hàng với hoàng đế, nắm trong tay quyền lực, kinh tế, thậm chí binh quyền, hô mưa gọi gió, xoay chuyển vận mệnh thiên hạ. Quyền lực gia tộc lan rộng không chỉ ở một vùng mà là một mạng lưới trải khắp nơi, các khái niệm về chi, nhánh chính, phụ luôn được nhắc đến, đi kèm với nó là quan niệm về thân phận, giai tầng phân biệt vô cùng sâu sắc và hà khắc.

Những gia tộc càng hùng mạnh, uy danh càng cao thì thân phận càng cao quý, được người người tôn sùng, kính nể như thánh nhân, thần tiên xuống trần. Những gia tộc nhỏ bé hơn, địa vị thấp hèn hơn, sẽ nhận được sự khinh khi, coi thường, oằn mình tồn tại trong con mắt coi thường của người đời. Sự phân biệt giai tầng trong Mị công khanh thể hiện cực kỳ rõ nét thông qua nhận định cũng như đánh giá của tất cả con người trong xã hội chứ không chừa bất cứ một ai.

Không chỉ phân biệt giai cấp giữa các gia tộc, ngay trong chính nội bộ một gia tộc sự phân biệt cấp bậc, thứ vị lại càng tàn khốc. Gia tộc càng cao quý, càng nhận được nhiều sự tôn quý và sùng bái của người đời thì sự đánh giá lại càng khắt khe và tàn nhẫn hơn. Số phận của những kẻ “thứ” thật không dễ dàng tồn tại, không tránh khỏi những quy tắc ngầm đang sợ và sắp đặt của “gia tộc”.

Thêm vào đó, Mị công khanh viết về thời kỳ tôn sùng danh sĩ và vẻ đẹp khác hẳn với các truyện khác. Như đã nói ở trên, trong bối cảnh đề cao và trọng vẻ đẹp nam, các mỹ nam tài hoa, phong lưu, mang vẻ đẹp phong thái xuất thần, nếu còn được sinh ra trong một gia tộc lừng danh, được người đời phong là “danh sĩ” sẽ được tôn sùng, săn đón ở bất cứ nơi nào. Chỉ cần xuất hiện sẽ được vây quanh, tung hô, theo đuổi thậm chí bày tỏ sự hâm mộ với người đó mà không cần phải che giấu. Chỉ cần lời đánh giá của một danh sĩ quý tộc cũng có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh của một con người. Vẻ đẹp nữ trong Mị công khanh cũng hoàn toàn khác, đã là nữ đẹp nhất định phải thanh thoát, mỏng manh, yếu đuối, trắng mỏng như hoa lê dưới mưa (thực là cảm giác có vẻ hơi giống con bệnh một chút ^^). Nếu không phải vẻ đẹp đó mà lại mang vẻ đẹp yêu kiều, quyến rũ mê hoặc lòng người (dạng vẻ đẹp mê ly như Đát Kỷ – bị người đời cho là vẻ đẹp của hồ ly ấy, vậy cho dễ hình dung) sẽ được gắn một chữ “tục”. Chỉ cần bị gắn một chữ “tục”, cuộc đời của cô gái ấy sẽ không còn gì ngoài một chữ “thảm”, vừa bị khinh khi lại trở nên thấp hèn, ti tiện, chỉ chờ ngày đủ tuổi sẽ được đem “tặng” cho bất cứ kẻ nào mà gia tộc muốn để đổi lấy một vài lợi ích cho tộc bất chấp số phận của con người đó sẽ đi đâu về đâu.

Nếu nói Mị Công Khanh cuốn hút thì không thể không nói đến những điều trên bởi chính nó đã tạo nên sợi dây xích xâu các các nhân vật lại một cách tự nhiên, chặt chẽ không chút gượng ép lại tạo ra sự khác biệt. Mỗi nhân vật trong truyện lại đưa đến một thân phận đặc trưng nhất của xã hội đó.

Một cô gái vốn là “thứ nữ” của một “nhánh phụ” của một gia tộc trên tầm trung nhưng dưới tầm cao của thời đó, cha lại là con không chính thức của gia tộc, không ở cùng cha mẹ và anh em do đó không nhận được sự bảo bọc từ người thân. Quan trọng hơn cả là lại mang một vẻ đẹp “diễm tục”, dù rằng đẹp khuynh quốc khuynh thành có thể khiến bất cứ kẻ nào ngắm nhìn đều mất hồn nhưng với thân phận và vẻ đẹp “tục” như người đời đánh giá thì nàng vừa thấp hèn, vừa ti tiện, luôn bị coi thường và sỉ nhục.

Tranh đấu, dồn tâm trí, dùng mọi mưu mô thủ đoạn thậm chí có lúc rất tàn nhẫn để lấy được người nàng yêu thương, ngưỡng mộ nhưng chỉ đổi lại kết cục tự thiêu vì quá tuyệt vọng khi nhìn thấy kẻ đó yêu thương trân trọng một kẻ khác, dồn nàng vào đường cùng không có lối thoát để cuối cùng chọn cách đau khổ nhất để kết thúc mọi chuyện. May mắn được trọng sinh, nàng tự thề với lòng sẽ không bao giờ bước vào sai lầm kiếp trước một lần nữa.

Sống lại vào thời điểm mọi chuyện chưa phát sinh, dựa vào ký ức kiếp trước, biết trước được một số chuyện sẽ xảy ra, cộng thêm suy nghĩ và tư tưởng của một người đã từng trải qua đau khổ hơn mười năm ở kiếp trước, nàng tự vạch con đường thay đổi vận mệnh cho mình. Vẫn mang thân phận thấp hèn như vậy, vẫn mang vẻ đẹp “tục” như vậy và vẫn bị người đời coi thường, sỉ nhục và chà đạp, liệu nàng có thay đổi được số phận không?

Đối mặt với những biến cố xảy ra liên tiếp, nàng vẫn không tránh khỏi những đánh giá và kết tội hà khắc của thế gian, không tránh khỏi những sự sắp đặt của gia tộc chỉ vì vẻ đẹp “tục” và thân phận bé nhỏ của mình. Bị ném cho những kẻ háo sắc quyền thế làm công cụ đổi lợi ích cho gia tộc, bị sỉ nhục chà đạp bởi chính những kẻ trong gia tộc và người đời, bị xem như một món hàng để đánh giá, bình phẩm, bị hãm hại tưởng chừng như có lúc phải chết đi. Dù rằng phải tranh đấu cực kỳ vất vả, đôi lúc tưởng chừng phải buông xuôi theo số phận nhưng nàng chưa từng từ bỏ dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất. Từng bước từng bước, nàng từ một kẻ ngồi trên thuyền nhắm mắt để kẻ khác đưa mình đi đã dần đứng lên, tìm kiếm được con đường và người đồng hành cùng nắm lấy tay chèo tự lái con thuyền cuộc đời mình.

Đối mặt với người cũ, lòng nàng mang theo căm hận, oán ghét, tự thề rằng không bao giờ được mắc lại sai lầm đã từng trải qua nhưng yêu thương khó lòng dứt bỏ, nàng phải làm sao để thoát khỏi duyên nợ này? Lúc này mọi chuyện chưa từng phát sinh, người đó chưa hề biết đến sự hiện diện của nàng trong cuộc đời, lại từng bước từng bước lại gần nàng hơn. Người này cũng không hề thoát khỏi thân phận giai tầng, dù rằng là kẻ nắm giữ sức mạnh binh quyền, bảo vệ yên bình cho chúng dân nhưng xuất thân ngoại tộc, lại không có gia tộc cao quý cũng vẫn bị khinh thường, miệt thị bởi miệng lưỡi thế gian. Dù rằng đã tự tay xây dựng nên uy danh tứ phương, khiến kẻ thù khiếp sợ, là niềm hi vọng hòa bình và an ổn của chúng dân vẫn cô độc miệt mài đi trên con đường binh đao, sống chết nơi trận mạc, không nhận được sự tôn kính thực sự. Y và nàng dường như có chung thân phận, oằn mình đứng lên để giữ lại tôn nghiêm cho bản thân, tự giữ lấy vận mệnh của mình. Kẻ có thể cho nàng điều nàng mong muốn nhất có lẽ chỉ có y. Tình duyên đau khổ kiếp trước, sự lựa chọn số phận cho kiếp này như hai dòng xoáy vừa tách bạch lại vừa xoắn vào nhau buộc nàng phải đưa ra quyết định, buộc y phải lựa chọn…Nhân kiếp trước, quả kiếp sau, quả thật không sai, cuối cùng cả y lẫn nàng đều có được nhân – quả của mình…

Bước vào cuộc đời nàng bằng sự tính toán cố ý của nàng, ban đầu chỉ là sự lợi dụng không chút thương tiếc của nàng để giúp bản thân nàng trốn thoát khỏi sự sắp đặt của gia tộc, ấn tượng với nàng có lẽ là sự hứng thú vì hiếm khi có người con gái hành động “không giống những người thời đó” trước mặt chàng. Với thân phận cao quý xuất thân từ một gia tộc đứng đầu, với vẻ đẹp khuynh đảo thế gian được người người si mê của chàng, với tài năng của một danh sĩ hàng đầu thiên hạ được chúng dân tôn sùng như chàng, địa vị ngang hàng hoàng đế thậm chí còn có phần cao quý hơn, nàng đúng là “lạ”. Hai thân phận như hai cực đối lập nhau, người ngồi trên ngôi cao, người đứng dưới đáy thấp, người nhìn xuống, kẻ nhìn lên, trong ánh mắt người đời dù bọn họ có giao nhau tại một điểm vẫn không thể san bằng khoảng cách để cùng đứng ngang bằng. Khi gần khi xa, chàng vốn là người kiêu ngạo, cơ trí và thâm sâu khó lường, chàng bắt nàng từng bước đến bên cạnh mình, cứu nàng rồi lại đẩy nàng vào nguy hiểm, thậm chí tính kế với chính tính mạng của nàng như tạo ra một sợi dây trói chặt nàng. Nhưng nàng lại không hề giống như chàng tưởng tượng, càng kéo lại gần chàng càng cảm thấy nàng xa hơn, dường như càng kéo người lao về phía trước là chàng, người trầm sâu hơn cũng là chàng. Thứ người trong thiên hạ khát khao từ chàng, nàng từ chối không chút do dự, thứ nàng mong muốn lại là điều không thể. Một lần, hai lần…chàng cười trừ cho qua, với tâm cơ của chàng khiến nàng lại gần rồi lại rời xa nhưng lại không thể rũ bỏ, chàng tin nàng không thể rời xa chàng vì nàng yêu chàng, rõ ràng nàng yêu chàng còn hơn cả sinh mệnh của nàng, không tiếc hi sinh mạng sống vì chàng. Nhưng….vì sao nàng có thể quyết liệt ra đi, có thể lạnh lùng quay lưng, có thể nhìn chàng với ánh mắt tuyệt vọng khiến chàng đau đớn quay cuồng như thế…Không, thời khắc đó chàng thề với lòng chàng sẽ không buông tay, chàng sẽ không bao giờ để nàng rời xa chàng…

 Chàng là ánh mây trên trời cao, nàng là vũng bùn dưới mặt đất. Khoảng cách như ngân hà trăm ngàn năm qua không người nào vượt qua được, phải như vậy không?

Khi một người chịu thu hồi vuốt sắc và sự tàn nhẫn của mình phải chăng là đã có người toàn tâm toàn ý làm cho người ấy chịu dựa dẫm vào, khiến cho móng vuốt ấy, sự tàn nhẫn ấy ngủ yên trọn đời…

Trên thế gian này, có thể khiến một người phụ nữ sắc bén tàn nhẫn thu hồi móng vuốt và roi ngựa của mình, đứng ở trước nàng che mưa chắn gió, để nàng sống an tường lười nhác như thế, đây phải là người đàn ông mạnh mẽ đến cỡ nào, yêu chiều che chở đến mức nào!

 

Và đã có người sống an tường, lười nhác như thế…cũng có người mạnh mẽ, yêu chiều, che chở vô hạn ấy…

Một trong những điều hay của truyện là dù có đoán trước được một số tình huống trong truyện nhưng ngay sau đó hẳn là bạn sẽ bất ngờ vô cùng vì những điều xảy ra tiếp theo. Điều này có được nhờ vào tính cách của nữ chính, kiên cường, quyết đoán, lạnh lùng thậm chí có chút tàn nhẫn, cầm lên được cũng buông xuống được. Cũng không thể không kể đến phần thâm sâu, bá đạo của nam chính, dù là hình tượng nam chính quen thuộc nhưng vẫn hoàn toàn khác lạ. Đôi lúc đọc, vừa thấy thích thú lại buồn cười nhưng thật thỏa mãn bởi cách xử lý tình huống, đặc biệt những đoạn đối đáp, đấu tay đôi của nam nữ chính. Thêm vào đó, bối cảnh truyện cũng tạo ra không khí khá thú vị, điều này tăng thêm sự lôi cuốn nên dù rằng truyện khá dài đọc cũng không nhàm chán.

Kết thúc truyện thật thỏa mãn và cực kỳ thích ngoại truyện của bộ này, lý do vì mấy đứa bé đáng yêu quá, nhất là cặp song sinh. Một trong những bộ truyện mình đánh giá hay, lạ và thú vị cả về nhân vật lẫn tình huống truyện, nội dung cực kỳ cuốn hút, có lẽ không nên bỏ qua nếu yêu thích thể loại điền văn, cổ đại.

P/S: Khúc đầu edit hơi tệ một chút nên mọi người đọc đừng nản, về sau sẽ đỡ hơn. Nếu không phải truyện hay thì chắc mình cũng không gặm hết cuốn này mất ^^. Có thêm 1 mớ ngoại truyện mới của Mị Công Khanh do mình và VP làm mục đích phục vụ độc giả nhà MDH :D, các bạn thích đọc thì lên fb của MDH nha. Vì không phải là truyện nhà nên chỉ làm để đọc hiểu là ngon rồi nên không trau chuốt, kỹ càng đâu ^^, các bạn đọc tạm thôi nhé.

MỊ CÔNG KHANH – LÂM GIA THÀNH

Chủ đề