Ngoảnh lại đã một đời review năm 2024

                                          

Thể loại: Hiện đại, gương vỡ, ngược tâm, HE. Nhân vật: Kỷ Dược Phi, Diệp Tiểu Du, Trọng Khải.

                      
Văn án: Diệp Tiểu Du: "Tôi cho rằng yêu một người chỉ cần hết lòng cố gắng, chân thành chờ đợi, rồi sẽ có ngày được báo đáp, nhưng... tiếc là không phải."
                      
Tôi yêu anh thầm lặng mười hai năm, chưa từng dám thổ lộ, cũng không mong anh sẽ quay đầu lại nhìn tôi, tôi chỉ cần có thể được nhìn anh từ xa là đủ rồi. Ông trời xót thương tấm chân tình của tôi, cho anh được trông thấy tôi, cho tôi trở thành người vợ hợp pháp của anh, nhưng tôi chưa bao giờ có được anh trọn vẹn, trong lòng anh vẫn chỉ ôm ấp mãi mối tình đầu. Tất cả bỗng nhiên trở nên thật nực cười, tôi không định so sánh mình với bất kỳ một ai, cũng không cần một lý do nào hết, tôi sẽ không đợi anh quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi nói: Kỷ Dược Phi, ly hôn đi!
                      
Kỷ Dược Phi: "Chờ đợi một người trưởng thành, sau khi lớn lên, liệu người đó có còn đúng như anh mong muốn hay không?"
                      
Tôi chưa từng nghĩ vợ mình sẽ là một ai khác, lúc Viện Viện vẫn còn là một cô bé, tôi đã cho rằng em sẽ là cô dâu của tôi. Tôi vẫn chờ, chờ em trưởng thành, chờ đến khi em trở thành cô dâu, nhưng chú rể lại không phải là tôi. Tôi phát hiện làm kẻ chung tình thật ngu xuẩn, giống như một thằng ngốc đứng tại chỗ xoay vòng tròn để người ta nhạo báng. Tôi không muốn lo lắng thiệt hơn vì ai nữa, cũng không muốn để ai bước vào tim mình nữa, phụ nữ trong cuộc đời giống như người qua đường, hợp rồi tan, không hợp thì chia tay. Nhưng lần này sau khi chia tay Diệp Tiểu Du, vì sao tôi cứ mãi thấp thỏm bận lòng?
                      
Review Đây là một trong những câu chuyện gương vỡ mà mình thích nhất, bởi vì nam chính, đến cuối cùng không còn là nam chính nữa. Một câu chuyện là lạ, mang lại một cảm giác rất riêng, khó mà lẫn lộn với những câu chuyện khác.
                      
Diệp Tiểu Du là nữ sinh lý trí, học Toán rất cừ; vậy mà cô dành ra 12 năm yêu đơn phương Kỷ Dược Phi. Thế nhưng ở bên cạnh khi trong lòng anh có người khác, cô chọn cách buông tay.
                      
Kỷ Dược Phi cả một thời trẻ tuổi cưng chiều thanh mai Vu Viện Viện, dường như trong mắt chỉ có một người. Anh bỏ qua một Tiểu Du luôn vì anh lùi lại phía sau, lặng lẽ chờ đợi. Đến khi Vu Viện Viện kết hôn, anh quyết định lựa chọn Diệp Tiểu Du để kết hôn; đơn giản là vì ngoài cô, chẳng còn ai thích hợp hơn nữa.
                      
Hai người ly hôn, vì Tiểu Du không còn muốn sống một cuộc đời đau đớn như vậy nữa, không muốn ở bên cạnh một người không yêu mình nữa. Chính ngay lúc này, Kỷ Dược Phi nhận ra, anh yêu Tiểu Du.
                      
Cô nói: "Không có kì tích, mọi thứ đều do con người cố gắng mới có được. Em yêu anh ngần ấy năm, từ khi em mới 12 tuổi, thậm chí còn vì anh mà cố ý thi tốt nghiệp không tốt. Anh khiến em thất thố, vì em mà bị tai nạn giao thông. Nhưng chúng ta vẫn không thể hiểu được tâm ý đối phương. Đây chính là ý trời, Dược Phi."
                      
Có lẽ, chính là như vậy. "Không đợi anh ngoảnh lại" chính là như vậy, tình yêu của Trọng Khải mới là thứ Diệp Tiểu Du có thể tin vào, có thể dựa vào. Tình yêu của Trọng Khải tựa như ánh mắt của anh, sâu thẳm và dạt dào tựa đại dương ngát xanh.
                      
Một câu chuyện tình yêu gương vỡ nhưng lại không lành lại; mà là mỗi người tìm cho nhau một cách chữa lành riêng. Một câu chuyện dành cho những ai đang đánh mất niềm tin vào tình yêu.
                      
"Không đợi anh ngoảnh lại" chính là một câu chuyện tình yêu cay đắng, ngọt bùi đều có đủ. Riêng mình rất hài lòng với kết cục này, tình yêu chính là sự yên bình trong trái tim, chính là nhà. Tình yêu đơn giản chỉ là nhà mà thôi.
                      
Rate: 9/10
                              
“Đời người trăm năm, qua đi vội vã, bao nhiêu phong cảnh đợi bạn đến chiêm ngưỡng, bao nhiêu câu chuyện đợi bạn đến lấp đầy. Những gặp gỡ, truy cầu, được mất trong hành trình, đều là tu hành. Tuế nguyệt dần dần qua đi, lúc như vô tình, lúc lại như hữu ý, không cố chấp đối với mọi việc, thì sẽ không vui quá hóa nhàm, buồn quá thành tuyệt vọng. Đời người giống như là chèo thuyền trên sóng khơi, nên giữ vững nội tâm, mới có thể thong dong điềm tĩnh, từ gấp gáp đến chậm rãi, từ ồn ã đến yên ả.”

Sách gồm 2 phiên bản:

  • Bản thông thường: bìa mềm
  • Bản đặc biệt: bìa cứng

Hôm nay bạn đã rất mệt phải không? Phải chạy mãi giữa cuộc sống bộn bề khắc nghiệt? Phải đối mặt với sự trưởng thành và học cách chia ly? Đừng lo, không ổn cũng không sao cả. Chúng ta ai cũng đều trải qua những bầu trời mưa rào khó khăn trước khi bước đến những ngày nắng đẹp trời. Bạn thấy sao nếu tự thưởng cho bản thân một tách trà, một đĩa bánh ngọt, một quyển sách có thể giúp tâm hồn bạn thanh thản yên bình? Ở đây, người viết muốn đề cử “Ngoảnh lại đã một đời” của Bạch Lạc Mai - “ẩn thế tài nữ” trong giới văn đàn Trung Quốc.

Lời tựa

Đã ngắm đủ phong cảnh đời người, nhưng thật chẳng dễ dàng gì để hiểu rõ được chúng sinh. Bao nhiêu năm tháng tình sâu, đổi lấy ly hợp tụ tan, những chuyện cũ đã đi xa vừa ung dung lại vừa đau buồn. Tất cả mọi sự vật xinh đẹp, cổ nhã trước kia yêu thích, đến nay đã chẳng còn muốn thứ gì nữa. Vạn vật thế gian, không cần tô điểm, chỉ cần mộc mạc giản đơn, mới không đánh mất ý vị. Giống như đời người, càng trống trải một chút, thì càng sạch sẽ không tranh giành.

Hoa sen

Tôi đã từng nói, hoa sen là loài thực vật gần gũi với tôi trong các loài thảo mộc nhân gian, là cuộc gặp gỡ đầu tiên ở con đường hồng trần, là mối thiện duyên mà kiếp trước trống xuống. Mà hoa sen, vì bản chất thanh khiết của nó, đã trở thành vật có linh tính trước đức Phật. Người con gái yêu thích hoa sen, chắc chắn là người có dung nhan thanh nhã, tâm sự tinh tế và tấm lòng dịu dàng. Nếu như có thể, tôi nguyện hóa thân thành hoa sen, ở mãi bên đức Phật, kết duyên đời này.

Ký ức giống như một dòng chảy, cô gái nhỏ cúi đầu bóc hạt sen năm đó, đã đi về nơi nào? Bà ngoại và mẹ, có lẽ cũng không còn ở nhân gian nữa, tuế nguyệt đã vô tình đến vậy, ban đầu hà tất lại trao cho bao điều đẹp đẽ một cách vô tư như thế. Đời người trăm năm, hóa biển xanh trong nháy mắt, đến đến đi đi, biết làm chủ được như thế nào.

Tôi đã già. Hoa sen thì đang độ đẹp nhất.

...

Đón Tết

Tôi chưa từng dành quá nhiều tình cảm cho cái Tết, duy chỉ có mấy năm thơ ấu, cái Tết có mang lại niềm vui, còn những năm sau này, mỗi dịp Tết đến trong lòng đều cảm thấy sợ hãi. Tháng năm thôi thúc con người, sự gấp gáp của nó khiến bạn trở tay không kịp. Nhiều năm phiêu dạt, nếm đủ mùi vị và cảnh ngộ của nhân sinh, tuy vẫn có sự kính nể đối với phong tục truyền thống này, nhưng lòng nhiệt tình đã giảm bớt.

Cuối năm, rũ bỏ gió bụi của một năm, trở về nhà đoàn viên, là cảm tạ ân đức của trời đất. Mấy ngày Tết đó, không cần bận rộn vì những chuyện phàm trần, hưởng thụ sự ấm áp của người thân đoàn thụ. Ăn những món ngon quen thuộc mẹ tự nấu, cùng bố yên lặng ngồi uống một ấm trà nóng, đi thăm hỏi họ hàng bạn bè, cùng chúc nhau câu bình an. Giữa khung cảnh thịnh vượng ca múa mừng thái bình, tôi vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo gấp bội. Coi hết thảy những điều này đều do bản tính con người vốn vậy, không thể thay đổi.

Những cái Tết khi đã trưởng thành rồi, giống như dệt gấm thêu hoa, nhưng lại không tìm thấy mùi vị ban đầu. Vật đổi sao dời, năm tháng đã qua trong sáng như gương, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mà thôi.

...

Khách qua đường

Trên thế gian này, chỉ có một thứ tình yêu là vô tư, không cần ghi nợ để được đền đáp, đó chính là tinh thân. Nếu như phiêu bạt mệt rồi, cô độc không nơi nương tựa, duy nhất có một nơi có thể đến cậy nhờ. Ân tình của cha mẹ, mênh mông như núi xanh nước biếc, cho dù cả thế giới rời bỏ, thì họ vẫn cứ thu giữ bạn. Nơi gọi là nhà ấy, có lẽ không rộng rãi, sáng sủa lắm, không giàu có lắm, nhưng chỉ cần một gian nhà đơn sơ, một bát cơm gạo tẻ, là có thể yên thân gửi phận rồi.

...

Tôi nguyện dùng thân phận khách qua đường, ở lại trong trạch viện của cố hương. Giống như lúc nhỏ, nằm trên chiếc giường cổ chạm trổ hoa, ánh sáng chiếu xuyên qua mái hiên, khe cửa sổ, tưởng tượng ra làng quê xinh đẹp trong buổi ban mai. Bên thành giếng ngoài tường bao, những người xếp hàng đi múc nước đang tán gẫu chuyện gió mây. Bố tôi dậy sớm nổi lửa bếp lò, mẹ ngồi trước gương chải tóc. Tôi giả vờ vẫn đang say giấc nồng nàn, sợ tiết đọc sớm buổi sáng, sợ thầy giáo hỏi đến đề toán khó được ra ngày hôm qua.

Hậu ký

Tôi luôn nói, sẽ có một ngày, tôi sẽ vứt bỏ hiện tại, một con thuyền nhỏ đi khắp giang hồ. Những người những việc ngỡ rằng không thể chia cắt đó, một khi vứt bỏ rồi thì sẽ là mãi mãi. Vạn vật có nguyên do, đều sinh ra phiền não, duy chỉ có dứt bỏ, mới có thể tự tại.

Tùy duyên là đẹp đẽ, bình đạm là chân thực.

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan toả văn hoá đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ “Tên tác giả - Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.