Thân gái dặm trường 12 bến nước nghĩa là gì năm 2024

TP - Tiêu Nguyệt Thu xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường tại một huyện vùng Đông Bắc, ngay từ nhỏ đã được người cha biết võ dạy cho tinh thông nhiều môn quyền cước.

Thân gái dặm trường 12 bến nước nghĩa là gì năm 2024

(1)

Với cái vốn liếng đó, không phải nhờ vào một mối quan hệ, hay cửa sau cổng hậu nào, mà cô thi đỗ vào đội cảnh sát đặc nhiệm đầy vinh dự. Nhưng sau khi nhập ngũ, thì Tiêu Nguyệt Thu hầu như không có được một ngày đẹp trời nào.

Đầu tiên, cha cô chết vì ngạt khí than, sau đó, mẹ cô gặp tai nạn xe cộ cũng qua đời. Tiêu Nguyệt Thu bỗng nhiên trở thành cô gái “mồ côi cô đơn”.

Cũng chính trong thời gian này, cô đi bắt một tên lưu manh theo mệnh lệnh, tên lưu manh này luôn coi trời bằng vung, hắn dám châm chọc, cợt nhả với cô, khiến cô nổi giận đùng đùng, đã quá tay với hắn, khiến tên lưu manh đó bị tàn phế suốt đời. Tiêu Nguyệt Thu mắc sai phạm, nên bị cho nghỉ việc, về nhà sớm...

(2)

Tiêu Nguyệt Thu dừng chân tại một quán trọ nhỏ, hàng ngày đi ra chợ người, tìm công việc, cô đã gặp dăm ông chủ tới thuê người, họ đều đầu mày cuối mắt, nhìn ngắm từ đầu tới chân cô, để đánh giá người, khiến cô có cảm giác như mình đang bị lột trần ra giữa đám đông...

Tiêu Nguyệt Thu như một người mộng du, đi lang thang đến bên ngoài một công viên nhỏ trong thành phố nhưng rất vắng vẻ tịch mịch. Giữa lúc đó có một chiếc ô tô con sang trọng lướt ngang bên người cô, gần như cùng lúc đó, từ phía trước mặt, một chiếc ô tô tải lao tới, tạt đầu xe, phanh kít lại, chắn ngang mũi chiếc xe con.

Từ trên xe tải có bẩy tám người nhảy xuống, họ mở cửa chiếc xe con, lôi xuống một người đàn ông, mặc âu phục, có vẻ như một ông chủ doanh nghiệp. Hai lưỡi dao sáng loáng, nhọn hoắt gí vào hai bên mạng sườn người đàn ông đó.

Trong xe ô tô con còn hai người luồn ra, cao lớn to con, có vẻ như những người bảo vệ. Nhưng ông chủ đã bị bắt giữ, nên hai người này không dám giở võ giở quyền ra và cũng bị đối phương khống chế rất nhanh.

Tiêu Nguyệt Thu đã từng được huấn luyện về đặc công, biết ngay trước mắt mình đang xảy ra một vụ bắt cóc. Cô nhanh chóng tiếp cận chiếc xe tải, cô cong lưng xuống, thét to lên một tiếng, khiến mấy tên đang đưa “tù binh” lên xe, giật mình, dừng lại trong giây lát, nói lại thì lâu, nhưng lúc đó rất nhanh, Tiêu Nguyệt Thu đã tung tay ra như một tia chớp, hất hai con dao, trong tay kẻ đang gí vào mạng sườn ông chủ văng xuống đất và hai tên cầm dao ấy bị cô đá mỗi tên một chân, khiến chúng oằn người, ngã lộn xuống đất.

Lúc này, cô cảm thấy phía sau lưng cô như có một luồng gió lạnh ập tới, cô vội né người và đã tránh được một nhát dao đâm lén. Tên đó bị hẫng lại do dùng sức quá mạnh, nên người hắn mất đà, lảo đảo lao theo và chừng như đè sấp lên người Tiêu Nguyệt Thu.

Tiêu Nguyệt Thu lấy sức, thúc ngược đầu mình lên, hai tay đẩy theo thật mạnh, làm thằng cha ấy bật ra xa 5m, lăn tiếp mấy vòng, rơi xuống mặt đường, vừa lúc đó có một chiếc ô tô phóng nhanh, lao tới, cán chết luôn tên bắt cóc ấy! Tiêu Nguyệt Thu đã nổi máu lên rồi, kéo luôn ông chủ bị bắt cóc lăng ra vòng ngoài, rồi tiếp tục tay đấm chân đá, quật ngã thêm hai tên nữa...

Tiêu Nguyệt Thu hét to:

- Mau, gọi cảnh sát!

Vừa hét Tiêu Nguyệt Thu vừa lùi lại hai bước, bảo vệ người bị bắt cóc.

... Mọi việc đã được làm rõ rất nhanh: Người đàn ông mang dáng dấp một ông chủ kia, chính là Tổng Giám đốc của một công ty nọ, tên là Tiêu Long, còn bọn người bị Tiêu Nguyệt Thu đánh bại kia, là một băng xã hội đen, đã bị đối thủ kinh doanh trên thương trường của Tiêu Long thuê mướn, đi thực hiện âm mưu bắt cóc Tiêu Long, buộc ông phải rút khỏi một vụ tranh chấp bán mua. Nếu như không gặp được Tiêu Nguyệt Thu, thì số phận Tiêu Long thành bi thảm rồi!

Tiêu Long mời Tiêu Nguyệt Thu tới công ty của mình, coi như thượng khách. Ông đứng chắp tay cúi đầu tạ ơn, rồi hỏi qua thân thế của Tiêu Nguyệt Thu...

Tổng Giám đốc Tiêu Long kinh ngạc nói:

- Thì ra năm trăm năm trước, mình là người một nhà, Nguyệt Thu ạ, cô là ân nhân của tôi, không biết đền đáp thế nào, hay là cô ở lại đây, giúp tôi một vài việc.

Tiêu Nguyệt Thu đang âu sầu vì không kiếm được việc làm, sao mà không nhận lời được.

Cô nói:

- Người một nhà, tôi không dám nhận, nếu ông cho giữ tôi lại làm việc, thì đó là một phúc phận cho tôi. Khi đã làm việc cho ông, tôi sẽ gọi ông là ông chủ, tôi còn trẻ, thực tình, chưa biết sẽ làm được việc gì.

Tổng Giám đốc Tiêu nhìn cô đầy vẻ kính phục, nói:

- Tốt rồi! Cô cứ nói những yêu cầu của cô xem.

- Tôi?

Tiêu Nguyệt Thu suy tính cẩn thận một lát, rồi nói tiếp:

- Làm những việc nặng nhọc cũng được, bẩn thỉu cũng được, nhưng... đề nghị ông tôn trọng nhân cách của tôi... Tôi đã từng gặp nhiều người đàn ông xấu.

- Cô yên tâm đi! Tôi ghi nhớ lời cô.

(3)

Tiêu Nguyệt Thu đang lúc buồn bã chán nản đến vô cùng, nhưng chẳng lẽ “kiến dũng bất vi”, thật không ngờ lại vén ra được một vòm trời hoa cỏ sáng trong, cô trở thành một viên chức trong công ty của Tiêu Long...

Tiêu Nguyệt Thu được ông Tổng giám đốc trả công năm vạn tệ một năm để làm bảo vệ cho mình. Cả ngày cô chẳng làm gì nhiều, chỉ có việc cùng với Tổng giám đốc giao lưu đàm phán công việc buôn bán làm ăn, rồi cùng ông đi dự những bữa tiệc mời… nói chung là nhàn nhã vô sự.

Ông chủ mua cho cô máy điện thoại di động, cùng vũ khí phòng thân. Đi xa cùng với ông ra bên ngoài, nếu không phải là máy bay, thì cũng là toa xe giường mềm...

Tiêu Long kinh doanh nhà đất, bất động sản, có một khoản vốn liếng kếch sù, bản thân ông còn chưa qua tuổi băm nhăm, vợ con chết vì tai nạn xe cộ, cho đến nay, ông vẫn sống độc thân. Tiêu Nguyệt Thu mỗi khi len lén dò xét tâm sự mình, cô vẫn thường nghĩ đến Tiêu Long...

Tiêu Long là một nhà kinh doanh lớn, tất không thể tránh khỏi những giao tiếp và tiệc tùng, trong những trường hợp như thế, nói chung, ông thường chỉ đưa một mình Tiêu Nguyệt Thu đi theo.

Có một lần, ông mở tiệc, mời những cán bộ trung tầng của thành phố, khi ông giới thiệu Tiêu Nguyệt Thu với một cán bộ cấp vụ, thì vị lãnh đạo đó đã đờ đẫn cả mắt, nhìn Tiêu Nguyệt Thu, trong bữa tiệc, ông ta chỉ một mạch chạm cốc với Tiêu Nguyệt Thu, tiếp đó là khiêu vũ. Tiêu Nguyệt Thu gần như đã bị vị lãnh đạo kia “bao trọn gói”, muốn nghỉ cũng không được, mà muốn từ chối cũng rất bất tiện.

Trong lúc Tiêu Nguyệt Thu gặp phải “hoàn cảnh khó khăn” như thế, thì chuông điện thoại của cô bỗng reo vang. Thì ra Tiêu Long cũng thấy cảnh ấy, quả là khó coi, nên ông đã đi vào toa lét gọi điện thoại cho cô, cứu cô thoát khỏi “hoàn cảnh khó khăn”. Trở về đến công ty, Tiêu Long hổn hển giận dữ, nhưng chỉ đăm đắm nhìn vào cốc chè…

Tiêu Nguyệt Thu cũng rất đau lòng, cô tìm cách, uyển chuyển, khuyên ông:

- Ông cũng nên thông cảm với người ta, và mình cũng chẳng nên làm phật lòng họ, nó không tiện…

Tiêu Long nghe cô nói vậy, cơn giận liền bùng ra...

Tiêu Nguyệt Thu trở về nhà riêng của mình. Cả đêm trằn trọc không sao ngủ được...

Khi Tiêu Long gặp khó khăn trong kinh doanh, đã liên kết với một nhà kinh doanh có thế lực rất lớn, nhà kinh doanh đó trên danh nghĩa là kinh doanh, nhưng trên thực tế, thì là một nhân vật ăn cả trên hai đường đen trắng, không ai dám ngăn cản hắn.

Trước đây ít hôm, tiền luân chuyển của công ty Tiêu Long không giải ngân được, nên đã phải vay của đối phương 5 triệu tệ với lãi suất cao, và hẹn đến cuối năm trả cả vốn lẫn lãi.

Gần đây, thằng cha kia đòi Tiêu Long liên kết với mình một lần để buôn bán ma túy. Nhưng đấy là chuyện mất đầu, nên Tiêu Long từ chối. Đối phương giận cá chém thớt, bắt buộc Tiêu Long phải trả cho họ ngay số tiền nợ 5 triệu tệ nọ, đồng thời bức bách Tiêu Long phải đến “uống rượu nói chuyện dài dài”.

- Cô xem, đây có phải do sự tử tế của hắn ta không?

- Thưa ông chủ, dính vào ma túy là phạm pháp. Nhưng ta báo với cảnh sát không được sao?

Tiêu Long lắc lắc đầu, nói:

- Chứng cứ của ta còn rất mỏng, làm không cẩn thận, có khi chính ta sẽ rơi vào vòng ngắm, thằng cha ấy lắm mối quan hệ ghê gớm lắm.

- Vậy thì tôi cũng đi dự bữa tiệc Hồng Môn này với ông!

...Tiêu Nguyệt Thu cùng ông chủ lên xe, đến nơi hẹn. Nhìn tên trùm sỏ, nguyên chỉ là một lão già gày guộc. Ngồi vào bàn uống rượu, lại không nói gì đến chuyện kinh doanh buôn bán, mà tên già, chỉ nhìn như đóng đinh vào Tiêu Nguyệt Thu, nhìn đến nỗi làm cho Tiêu Nguyệt Thu luống cuống, mất tự nhiên…

Mãi tận về sau, lão già đột nhiên nói:

- Vị này, hẳn là “bí mật” của chú em phải không?

Tiêu Long vội vã giải thích:

- Không! Cô ấy chỉ là thư ký riêng trong công việc của tôi, không liên quan tới sinh hoạt, xin ông anh đừng hiểu lầm.

- Vậy thì tôi có thể chiếm lĩnh mối duyên này, được thế, coi như xóa trắng số tiền nợ 5 triệu tệ kia.

- Không được! - Tiêu Nguyệt Thu đỏ mặt tía tai phản đối – Tôi không hề bán mình cho Tiêu Long.

Lão già nói giọng hách dịch:

- Tôi đang nói chuyện với ông chủ của cô! Chú em không nể mặt tôi sao?

- Ông anh, mọi điều kiện đều có thể đề ra, duy có điều này, không được.

- Hử hử! Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt hử…

Lão già gầy gò, vỗ bàn đứng dậy… Lúc này, có đến hơn mười tên sát thủ, tay cầm súng, lao thẳng vào chỗ Tiêu Long và Tiêu Nguyệt Thu…

Tiêu Nguyệt Thu hơi cong lưng xuống, như một mũi tên, cô luồn vút qua gầm bàn lao thẳng tới chỗ lão già gầy guộc… cùng lúc đó tay phải cô túm chặt lấy đũng quần lão già, nhân lúc lão già bị đau, phải cúi gập người xuống, cô dùng vai thúc mạnh về phía trước, nâng bổng cả tấm thân gầy còm lão già lên...

Tiêu Nguyệt Thu chỉ hơi bóp mạnh tay, đã làm lão già đau đớn kêu lên oai oái, và rồi ngay lập tức ngất đi!

Bọn sát thủ túm chặt lấy Tiêu Long, hòng lấy điều đó để uy hiếp lại Tiêu Nguyệt Thu, nhưng Tiêu Nguyệt Thu không bị mắc vào mưu kế đó. Cô nói:

- Vừa rồi, ông ta đã định chuyển nhượng tôi cho lão già chó má này, cho nên mọi quan hệ giữa tôi với ông ta, đã đoạn tuyệt… mặc xác ông ta…

- Thấy Tiêu Nguyệt Thu bỏ mặc Tiêu Long, khiến con chủ bài trong tay chúng thành vô nghĩa… Lúc này lão già đã tỉnh lại và lên tiếng xin tha mạng.

Tiêu Nguyệt Thu nói:

- Ông muốn sống thì cũng dễ thôi, hãy cho đem bút mực lại đây, viết một tờ giấy bảo đảm, nói rõ tiền vay của chúng tôi, sẽ vẫn thực hiện đúng theo hợp đồng đã ký kết với nhau, bảo đảm không lôi kéo chúng tôi theo ông đi vào con đường mua bán ma túy.

Giấy bảo đảm được viết ngay. Tiêu Nguyệt Thu đưa cho Tiêu Long đọc lại, thấy không có sai sót gì, Tiêu Nguyệt Thu mới quát bọn tay chân của lão già rút lui. Tay Tiêu Nguyệt Thu vẫn nâng bổng lão già ở trên cao, rung rung cả người lão, đi tới bên ô tô của mình, chờ cho Tiêu Long nổ máy xe xong, Tiêu Nguyệt Thu mới đặt lão già xuống, chui tọt vào trong xe. Chiếc xe lao vút đi.

Tiêu Long cảm kích nói:

- Làm phiền cô quá.

- Có gì đâu, tôi chẳng qua cũng chỉ là được chuyện “Đơn đao hội” (một mình vào trại giặc) gợi ý thôi mà, nếu lúc đó mà không bắt giữ được tên trùm sỏ, hai người mình thật khó mà sống nổi…

Tiêu Nguyệt Thu hỏi, bởi không thể nín lâu hơn được nữa:

- Thế nào, khi ông nghe tôi bỏ mặc ông không quản, rồi lại còn nói những lời cạn tàu ráo máng, ông buồn bực lắm phải không?

Tiêu Long nói:

- Tôi, lẽ nào mà không hiểu được cái thâm ý ấy sao? Tôi nghĩ rằng, đối phương vẫn chẳng chịu từ bỏ điều đểu cáng của mình đâu, mình, từ nay về sau còn đủ là rách việc với hắn...

Tiêu Nguyệt Thu đã từng nghe qua cái tên Hổ Còm ác bá tàn bạo này, nghe nói, đến cảnh sát cũng không có cách gì mà tóm cổ được hắn…

Nhưng cô vẫn an ủi Tiêu Long:

- Người ngay không sợ bóng nghiêng. Ông Tiêu ạ, chúng ta không hút hít ma túy, việc phạm pháp không làm, tôi không tin, hắn lại có thể lật được trời…

(4)

Đúng như Tiêu Long đã dự đoán, “Hổ Còm” không vì Tiêu Long đã có giấy bảo đảm trong tay mà chịu nước lép. Tiêu Long về đến công ty, vẫn còn thở hổn hển, thì máy điện thoại di động đã đổ chuông, điện thoại của Hổ Còm gọi tới:

- Thế nào, chuyện ấy đã nghĩ xong chưa?

Tiêu Nguyệt Thu cũng đang có mặt bên cạnh đó, và thấy tay Tiêu Long hơi run rẩy, nói một cách bất lực:

- Một việc quan trọng như thế, ông phải cho tôi một chút thời gian chứ!

Điện thoại của đối phương tắt phụt.

Tiêu Nguyệt Thu biết rằng mình đang mang lại cho ông những phiền toái.

Cô bất chợt buột miệng:

- Tiêu Long, bây giờ biết tính sao đây?

- Thà thân bại danh liệt, tôi không thể nhẫn tâm đưa cô vào miệng cọp.

Họ đang nói chuyện với nhau, điện thoại của “Hổ Còm” lại gọi tới. Tiêu Nguyệt Thu ra hiệu cho Tiêu Long im lặng, để cô tiếp:

- Này ông già, ông Tiêu Long tổng giám đốc của chúng tôi đang ở trong toa lét. Việc của ông, ta có thể bàn bạc với nhau đấy, đề nghị ông cho biết trước, lương bổng của tôi sẽ là bao nhiêu?

Khi đã được hứa hẹn rằng: Tiền lương 20 vạn tệ, sẽ được chuyển vào thẻ tín dụng một lần. Tiêu Nguyệt Thu lại đưa ra điều kiện mới:

- Về phương diện tình cảm, ông phải theo tôi, cái gì tôi chưa đồng ý, chưa làm. Ông không được đưa những yêu cầu mà tôi không thể tiếp nhận được.

Tiêu Nguyệt Thu nói xong, đối phương gần như reo lên, nói:

- Tôi hiểu được cung cách đối xử về tình cảm với một cô gái vừa trong sáng thuần khiết, vừa thẳng thắn mạnh mẽ như thế.

Cô ngắt máy điện thoại, nói với Tiêu Long đang như một người mất hồn:

- Tôi làm như thế, chỉ cốt mong, từ nay về sau, ông được sống yên ổn. Tôi làm vậy, mới là xứng đáng với cái tình của ông đối với tôi.

Tiêu Long cảm động đến giàn giụa nước mắt:

- Tiểu Thu, trước khi chia tay nhau, cô có cái kỷ niệm gì để lại cho tôi không?

Vừa nói, mắt Tiêu Long vừa giàn giụa những giọt nước mắt tràn đầy tình yêu đắm đuối.

Cả người Tiêu Nguyệt Thu run lên bần bật, điều mà cô ước vọng, mong đợi từ lâu, nay nó đã bất chợt ào tới! Nhưng cô vẫn nhẹ đẩy Tiêu Long ra.

- Cho em khất, nó giống như ly rượu quan Vân Trường khất lại khi đi chém Hoa Hùng, đợi lúc em trở về, sẽ uống. Em bảo đảm với anh, ngọc lành sẽ nguyên vẹn khi quay về nước Triệu...

Tiêu Nguyệt Thu trở thành thư ký của Hổ Còm. Hổ Còm cũng rất tôn trọng lời hứa, trước sau, đều tỏ ra rất đứng đắn, đúng mực, khiến Tiêu Nguyệt Thu thấy khá kỳ lạ, thậm chí có phần hơi thất vọng, cô vẫn cứ nghĩ rằng, chờ khi thú tính của lão già nổi dậy, cô sẽ thẳng cánh cho hắn một bài học nhớ đời, vậy mà...

Vào buổi tối hôm ấy, Hổ Còm cho những người bảo vệ ra hết bên ngoài, mà chỉ giữ có một mình Tiêu Nguyệt Thu ở lại. Lão bảo cô lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu ngoại hảo hạng, nói:

- Chỉ có hai người mình ở đây, nhưng cô đừng sợ, trong chai rượu này không có gì khác nữa đâu. Tôi muốn đàm đạo với cô.

Hổ Còm nói, lão có thích cô, nhưng xưa nay lão chưa hề có ý bức bách, đẩy cô mắc vào những sai lầm. Lão có nhiều tiền của như vậy, lại có thế lực to như thế, cần kiểu đàn bà nào mà chẳng có, huống hồ là đối với nữ sắc lão lại chẳng có ham hố gì nhiều.

Điều mà hắn thấy được ở cô là chỗ năng nổ, giỏi giang và là một khuôn mặt mới. Mặc dù, đã định trước với nhau rằng, hắn sẽ không lôi kéo cô vào con đường buôn bán ma túy, nhưng Hổ Còm vẫn từng giờ từng phút muốn khai thác cô, đưa cô đi vào con đường hàng trắng này...

- Tôi đã nói rồi, việc phạm pháp là tôi không làm.

Cô bé ngốc nghếch ạ, trong phòng chỉ có hai ta, có khác gì tôi đã phó thác cái mạng tôi và tay cô rồi, có đúng thế không nào? Nếu nói, tuổi thanh xuân của cô đáng giá bạc triệu, thì so ra, bộ hài cốt già này, đáng giá bao nhiêu?

Tiêu Nguyệt Thu không nói được gì, bởi đó là sự thật.

- Tôi muốn nói cho cô biết rằng: Cô đã trở thành cánh tay đắc lực của tên tội phạm Tiêu Long đấy, tuy tội lỗi không đến nỗi dẫn tới chỗ chết, nhưng khó mà thoát khỏi lưới dày đặc của pháp luật.

Hổ Còm đưa ra một chiếc đĩa vi tính, đặt vào đầu máy quay. Ngay lập tức nó làm Tiêu Nguyệt Thu phải sửng sốt kinh ngạc đến ngây người, bực bội ném vỡ tan ly rượu khiến những người bảo vệ ở bên ngoài chạy xô cả vào phòng như tên bắn. Hổ Còm phẩy phẩy tay, họ mới lại rút ra.

- Thưa ông, ông nói đi, ông định bảo tôi làm gì đây?

Hổ Còm đưa cho Tiêu Nguyệt Thu một chiếc thẻ tín dụng Mẫu Đơn, nói:

- Trong thẻ có hai triệu tệ, sáng mai cô đi kiểm tra lại đi... Sự hợp tác của chúng ta mới chỉ là bắt đầu, tôi đề nghị cô hợp tác với tôi một năm, sau đó cô tự do, làm gì tùy ý cô, tôi dứt khoát không gây rắc rối, phiền hà gì với cô nữa. Bởi tôi cho rằng, làm lâu, cô có thể sảy tay, hỏng công việc của tôi. Cô rõ chưa nào?

Sau đó, Hổ Còm lại nói:

- Thu xếp mọi thứ cần mang theo, cô đi xa, một năm sau không cần phải gặp lại tôi nữa. Trong thời gian này, tôi trả cho cô 5 triệu tệ nữa, kiếp này của cô, có thể ung dung sống trong cõi đời như sống trên thiên đàng vậy – Mắt Hổ Còm đỏ hoe – Một cô gái cô đơn, sống trên đời, chẳng có người thương. Tôi vì ái mộ cô mà ra tay trợ giúp, mong cô cố tự thu xếp lấy cuộc đời mình.

(5)

Hổ Còm vạch rõ ra bối cảnh của Tiêu Long, đồng thời lại lật ngửa con chủ bài của mình lên, đã làm Tiêu Nguyệt Thu sợ đến chết khiếp. Cô biết rằng, cô đã bị đặt vào giữa tử thần và thòng lọng treo cổ, cái đó có khác nào là Võ Đại Lang bị đầu độc - ăn hay không ăn cũng đều là chết cả...

Cô giận chính tay mình không thể túm cổ được những kẻ buôn bán ma túy táng tận lương tâm, tối mắt vì lợi nhuận, để mà, từng nhát, từng nhát dao, tùng xẻo bọn chúng.

Vậy mà giờ đây cô lại nhúng tay vào việc giúp Hổ Còm sản xuất heroin và chắc chắn là tội tử hình đã treo lủng lẳng trên đầu rồi. Đương nhiên, Tiêu Nguyệt Thu cũng đã có những ý định riêng của mình, tuy không nhận một chỉ lệnh của bộ môn nào, nhưng cô đã tự điều tra nắm bắt được quá trình, cách thức phạm tội của tên Hổ Còm... Tất cả những cái đó, nếu như phía cảnh sát biết được, thì ngày bị diệt vong của tập đoàn Hổ Còm chẳng còn xa xôi gì nữa...

Khoảng 8 giờ, Tiêu Nguyệt Thu với những vật phẩm thiết thân cất giấu kỹ trong người, bắt đầu lên đường. Lúc này trong toa lét nhà ga không có người, cô đi vào đó.

Mấy phút sau, cô chui theo cửa sổ của toa lét ra ngoài, vừa hay, lúc đó có một đoàn tầu khách chạy qua ga, cô tung người bay lên tầu. Cô vừa tìm được chỗ ẩn nấp, cô đã thấy mấy người đàn ông cùng đợi tầu với cô dưới ke ga lúc nãy cũng nhảy theo lên toa cuối của đoàn tầu này.

Nhưng đã muộn rồi, lúc ấy đoàn tầu đang chạy trên cầu trượt, nhân cơ hội, Tiêu Nguyệt Thu buông mình, nhảy xuống đường, theo đà nhẩy, cô lăn đi mấy vòng, nấp vào bên chân cầu, đó cũng là lúc đoàn tầu kéo còi tu tu vượt qua cầu.

Cô tính rằng, bọn theo dõi cô kia, còn lùng sục cô trên tầu, cũng phải mất khoảng một thời gian, cô liền đi ra đường, ngăn một chiếc xe tắc xi lại. Cô biết rằng, Hổ Còm cũng chẳng phải tay vừa, hắn sẽ tung người truy bắt cô trên đường, nên thỉnh thoảng cô lại phải thay đổi xe.

Tuy với cách thay đổi xe luôn như thế, nhưng cô vẫn phải nghiến răng, nhịn đau, lấy kéo cắt mái tóc nuột nà của cô đi. Cuối cùng cô đã tới được một thành phố ở Tây Bắc.

Tiêu Nguyệt Thu viết cho Tiêu Long một lá thư hết sức chân tình, để cảm ơn anh đã giúp đỡ và yêu thương cô. Cô đề nghị Tiêu Long ra đầu thú với cảnh sát, mới mong còn được một con đường sống: “... chỉ cần anh không bị tử hình khi chấp nhận mặt xấu, tội lỗi của mình... em nhất định chờ anh đến ngày anh được ra. Từ nay về sau, em phiêu bạt chân trời góc biển, anh sẽ không tìm được ra em đâu, nhưng nhất cử nhất động của anh đều nằm trong tầm mắt của em, bởi vì hình ảnh anh vẫn nằm trọn trong trái tim em. Anh là tấm tình đầu của em, Tiêu Long ạ”.

Sau khi đem thư gửi theo đường hỏa tốc, cô gọi điện thoại đường dài cho lãnh đạo sở công an của tỉnh ở miền nam kia, tường tận kể rõ mọi chuyện của Hổ Còm. Mặc cho phía công an hết nước hết cái nài nỉ, khuyên cô trở về, làm nhân chứng, phá án. Song Tiêu Nguyệt Thu vẫn nghi ngờ thực lực và sự chân thành của họ... Cô suy tính mãi, cuối cùng, cô viết một lá đơn tố cáo Hổ Còm, gửi cho Bộ Công an.

Từ đây, Tiêu Nguyệt Thu như chim sợ cành cong. Cô mong tập đoàn Hổ Còm sớm bị sa lưới, cô lại lo Tiêu Long không chịu nghe theo lời cô khuyên, cuối cùng phải đi vào tuyệt lộ.

Cô chuẩn bị giấu mình nơi một huyện thành xa xôi, hẻo lánh, để lặng nhìn thế sự chuyển vần, và tính con đường tương lai của mình sẽ như thế nào, bởi trong lòng cô, cô vẫn còn rất phân vân.

Cô đem giấy tờ nhà cửa gửi về trả Tiêu Long, cô cho rằng tiền bạc của Tiêu Long lẫn Hổ Còm đều không trong sạch, cô tuyệt không dùng tới. Cô bây giờ vừa là triệu phú vừa là kẻ hành khất...