Theo em tác giả Xuân Diệu đã quan niệm về thời gian như thế nào trong bài thơ Vội vàng

Theo em tác giả Xuân Diệu đã quan niệm về thời gian như thế nào trong bài thơ Vội vàng
Đề bài: Quan niệm về thời gian và tuổi trẻ của Xuân Diệu trong “ Vội vàng

#Ad_Moon

I) Khái quát

  • Xuất xứ: in trong tập “ Thơ thơ”( 1938 ) – tập thơ đầu tay của Xuân Diệu , thể hiện rõ nét phong cách nt độc đáo của nhà thơ
  • Tư tưởng , chủ đề : bt là niềm yêu đời, yêu cs thiết tha của XD mà cội nguồn là niềm khát khao giao cảm với đời, qua đó thể hiện quan điểm nhân sinh, thẩm mĩ mới mẻ của ông.
  • II)Phân tích
  • 1)Quan niệm về thời gian vô cùng mới mẻ và táo bạo của XD trong Vội vàng

– Khác hẳn so với các nhà thơ xưa và các nhà thơ cùng thời, XD luôn có cái nhìn, cách cảm nhận đầy mới mẻ và táo bạo về cuộc đời. Ở ông có cái tôi cá nhân mãnh liệt ,luôn khát khao giao cảm với đời, khát khao tận hưởng từng gia phút của sự sống. Không trốn tránh thực tại, không tìm về quá khứ hay đến những nơi không có thực, XD đã xây cho mình một lầu thơ giữa một thiên đường trên mặt đất mà ông đã phát hiện ra. Ở phong cách thơ XD luôn có nguồn cảm hứng, nguồn sống mãnh liệt khiến người đọc rất ấn tượng.

*)So sánh với quan điểm , cách cảm nhận thời gian của các nhà thơ trung đại:

– Các nhà thơ trung đại nhìn thời gian là một dòng chảy tuần hoàn, phi tuyến  tính xuân khứ,  xuân lai , xuân bất tận , con người nhìn vũ trụ và cuộc đời trong sự bất biến không thay đổi .chính bởi vậy các nhà thơ xưa có lối sống ung dung tự tại đón nhận mọi biến động của cuộc đời

+lấy dẫn chứng Bài cáo tật thì chúng của mãn giác thiền sư :

“ Xuân qua chăm hoa rụng

xuân đến trăm hoa nở

trước mắt việc đi mãi

trên đầu ra đến rồi”

  • Đối với Xuân Diệu , ôngcó cách nhìn thời gian vũ trụ khác hẳn so với các nhà thơ xưa ông quan niệm thời gian là một dòng chảy tuyến tính tuổi trẻ con của một đi không trở lại
  • đây là quan điểm mới mẻ táo bạo và rất “ Đời”

“ tôi sung sướng nhưng Vội vàng một nửa

tôi không Trời nắng hạ mới hoài xuân”

+) câu thơ bị ngăn cách bởi một dấu chấm nhằm diễn tả niềm vui niềm hạnh phúc của con người đang trào dâng bông hụt hẫng và không trọn vẹn . Chính thời gian là nguyên nhân tạo nên những trạng thái đối lập nhau trong cảm xúc và thơ Xuân Diệu

+) Xuân Diệu đã đưa ra ý thức mới mẻ về thời gian : ông cảm nhận được sự tàn phai rụng rời, tiếc Xuân ngây trong độ xuân thì viên mãn nhất . Xuân Diệu không thụ động theo từng bước đi của thời gian mà ông đi trước đón đầu,  nhìn thời gian theo chiều ngược lại để có lối sống vội vàng gấp gáp cho riêng mình .Theo Xuân Diệu mỗi một khoảnh khắc đi qua là mất đi mãi mãi Con người không thể nào sống một cách thụ động đón nhận những biến đổi của cuộc đời là phải chủ động làm chủ cuộc sống.

*) Phân tích quan niệm thời gian mới mẻ, táo bạo của XD

– “ Xuân đương tới….

…… xuân sẽ già “

  • hai câu thơ đầu thể hiện bước đi của thời gian nhịp thơ 3/5 kết hợp với từ ngữ “đương tới “ , “đương qua “ , “ còn non” , “sẽ già” tương ứng đối lập với nhau để diễn tả mùa xuân và thời gian vận động không ngừng . Bước đi của mùa xuân , dòng chảy của thời gian là vô tận .
  • Trong hiện tại “ đương tới” đã có màu ly biệt với “đương qua” , từ “đang” giống nghĩa với từ “đương” nhưng dùng “đương” tạo ra cách nói rất điệu đà rất thơ
  • trong dáng vẻ “còn non” hôm nay đã báo hiệu một tương lai “sẽ già” đó là một ý tưởng rất tiến bộ
  • cách nói mang tính chất định nghĩa “nghĩa là” lặp lại 3 lần tạo lối giải thích phân tích để tìm ra chân lý của thời gian à tạo nên một định nghĩa rất riêng của Xuân Diệu về thời gian: Xuân Diệu thấy mỗi khoảnh khắc của thời gian đang chia ly với hiện tại để trở thành quá khứ và không bao giờ lặp lại. Độ đẹp nhất và tràn đầy sức sống nhất của mùa xuân cũng là lúc bắt đầu tàn phai rơi rụng . Đây là một sự thật nghiệt ngã nhưng con người không được trốn tránh mà phải chấp nhận .
  • trong bài thơ khác Xuân Diệu cũng có cảm nhận như vậy:

“ mau với chứ , vội vàng lên với chứ

Em! Em ơi tình non sắp già rồi”

  • điệp từ xuân làm cho câu thơ có dịp tuôn trào như nhịp chảy của thời gian –à bằng tâm hồn nhạy cảm của mình nhà thơ nhưng nghe được bước đi của thời gian và cảm nhận được thời gian đang trôi qua rất nhanh giữa lòng của sự sống đây là một quan điểm rất mới mẻ và táo bạo của Xuân Diệu bởi các nhà thơ Xưa quan điểm thời gian là tuần hoàn “ Xuân ấy đi  xuân khác vẫn còn”
  • à à Quan điểm về thời gian của xuân diệu vô cùng mới mẻ và sâu sắc. Nó thể hiện tiếng nói của cái tôi cá nhân trước cuộc đời, là ý thức của cái tôi về sự trôi đi nhanh chóng của thời gian bắt nguồn từ ty c/s , khát khao sống tận hưởng, tận hiến của nhà thơ.
  • 2)Quan điểm về tuổi trẻ mới mẻ mang triết lý nhân sinh sâu sắc
  • +)“ Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật

Không cho dài thời trẻ của Nhân Gian

nói làm chi rằng Xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi trẻ Chẳng hai lần thắm lại

còn đất trời nhưng chẳng còn tôi mãi

Nên Bâng Khuâng tôi tiếc cả Đất Trời”

  • cụm từ “Mà xuân hết”  trong câu thơ đầu gợi lên sự suy tư hai chữ “ nghĩa là”  gợi lên sự đồng nhất . Xuân là biểu tượng đặc sắc của thiên nhiên,  là biểu tượng cho tuổi trẻ.  Khi xuân hết nghĩa là tuổi trẻ qua đi Tức là “tôi cũng mất” . “ Mất”  ở đây có nghĩa là mất đi vị của cuộc đời.  Mỗi người có một thời son trẻ một đi không trở lại cũng giống như thời gian, mỗi khoảnh khắc trôi qua là mất đi vĩnh viễn.  quan điểm về thời gian của Xuân Diệu đã chống đối lại quan điểm thời gian tuần hoàn của thơ xưa.  thơ Xưa quan điểm thời gian là một vòng tuần hoàn hết vòng lại quay trở lại điểm xuất phát cứ như vậy . Xuân Diệu lại quan điểm thời gian là một dòng chảy xuôi chiều một đi không trở lại điểm xuất phát từ cái nhìn rất biến động về vũ trụ.
  • Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, tuổi trẻ là phần đời đẹp nhất của mỗi con người . Với Xuân Diệu,  tuổi trẻ giống như mùa xuân tràn đầy sức khí . Song ông đã nhận ra sự thật nghiệt ngã của mùa xuân và tuổi trẻ dù không không hoàn toàn trùng khớp  : mùa xuân qua thì Mùa xuân sẽ lại nhưng tuổi trẻ là phần đời  một đi không trở lại của con người . Xuân Diệu đã bày tỏ sự tiếc nuối khi nhận thấy sự hữu hạn của đời người thật trong thế giới vô hạn của vũ trụ à Xuân Diệu không lấy sinh mạng của vũ trụ mà lấy sinh mệnh của đời người, lấy tuổi trẻ ra  làm thước đo cho thời gian.
  • quan điểm về tuổi trẻ của con người của Xuân Diệu khác hẳn so với các nhà thơ Xưa. Nếu như các nhà thơ Xưa quan niệm tuổi trẻ của con người gắn liền đồng nhất với thiên nhiên, lấy thiên nhiên, vuc trụ làm thước đo chuẩn mực cho vẻ đẹp và tuổi trẻ của con người thì Xuân Diệu lại quan niệm tuổi trẻ của người là chủ thể tồn tại độc lập tách rời của thiên nhiên. Con người giữa mùa xuân của tuổi trẻ chính là tâm điểm của vũ trụ, là tiêu chuẩn cho cái đẹp. Chính ý thức về cá nhân đã đưa tác giả đến nhận thức mới mẻ : vũ trụ có thể là vĩnh viễn,  vô tận,  mùa xuân của đất trời có thể là  tuần hoàn mãi mãi nhưng tuổi trẻ của con người thì không còn mãi . Ý thức về sự ngắn ngủi của thời gian đời người đã  khiến nhà thơ thấy bâng khuâng,  buồn , tiếc nuối cả đất trời, thấy được sự chia li của cảnh vật ( pt ngắn gọn đoạn “ Mùi tháng năm… sắp sửa”
  • Từ nhận thức về thời gian và tuổi trẻ, XD đã đưa ra lời kêu gọi mọi ng hãy mau mau nhận ra sự quý giá của thời gian và tập sống “ vội vàng”, hãy từ bỏ cuộc sống nhạt nhẽo và vô nghĩa, mau mau bước chân vào con đg khám phá c/s.
  • III)Đánh giá
  • Vội vàng là một kiệt tác xuất sắc của VH hiện đại , thể hiện quan điển nhân sinh mới mẻ, sâu sắc, tiến bộ của XD: Phát hiện ra một thiên đường ngay trên mặt đất, từ đó tìm ra quy luật của thời gia và tuổi trẻ để đề xuất ra tâm thế sống vội vàng
  • Quan điểm về thời gian và tuổi trẻ rất mới lại, đầy táo bạo, vừa mang tính triết lý, đối lập lại vừa có sự hài hòa
  • NT đặc sắc:

+) ngôn từ độc đáo, s/ tạo h/a mới mẻ, táo bạo

+) giọng thơ linh hoạt, gieo vần, ngắt nhịp đặc sắc

+) thể thơ biến hóa phong phú

+) mạch triết lý ngầm nhân sinh sâu sắc, cảm xúc dâng tràn mãnh liệt

Quan niệm về thời gian của Xuân Diệu là quan niệm thời gian của một nhà thơ mới, khác với quan niệm thời gian của thơ cũ ( quan niệm thời gian tuần hoàn, gắn cá thể với vũ trụ làm một, chỉ khi chết, hòa vào vũ trụ thì con người mới thực sự được sống).

Ông cho rằng thời gian của tuổi trẻ là quan trọng nhất nhưng rồi nó cũng sẽ trôi qua , ông thấu hiểu được quy luật nghiệt ngã của cuộc sông nên cảm thấy tiếc, thấy xót xa. Nên bởi vậy mà ông gửi đến triết lí : sống phải biết tận hưởng, biết quý trọng những giờ phút quý giá của tuổi trẻ để không phải ân hận xót xa, sông vội vàng, hối hả chạy đua với thời gian bởi thời gian tuổi trẻ một đi không trở lại. Từ thấu hiểu quy luật của thời gian, mà ông thấy lo lắng, tiếc, xót xa. để từ đó có ý thức quý trọng từng khoảnh khắc, sống một cách nhiệt tình nhất để không lãng phí quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời mỗi người là tuổi trẻ. Thời gian vô hồi vô tận nhưng cuộc đời ocn người lại hữu hạn, vô cùng ngắn ngủi, bởi vậy, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc quý giá của thời gian.

“Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, 

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,”

Thông thường, người ta nắm trong tay cái gì rồi mới sợ mất, còn Xuân Diệu, dù “xuân” mới chỉ đương tới, đương đến, nhà thơ đã nghĩ ngay đến khoảnh khắc phai tàn, khoảnh khắc biến mất. Cặp từ đối lập: “tới – qua”, “non – già” càng nhận mạnh sự chảy trôi nhanh chóng, đáng sợ của của thời gian qua mắt nhìn Xuân Diệu. Trong tâm tưởng của Xuân Diệu, ngày hôm nay qua đi rồi tháng, rồi năm, rồi đời người sẽ hết, tuổi già, cái chết là nỗi ám ảnh lớn trong lòng nhà thơ:

“Nhưng mà tôi sẽ chết than ôi

Tóc ngời mai mốt không đen nữa

Tuổi trẻ khô đi mặt xấu rồi”

Và với những vần thơ trong bài “Thanh niên” ta mới thấy hết được sự nuối tiếc thời gian của nhà thơ:

“Ôi thanh niên! Người mang hết xuân thì

Hình ngực nở nụ cười tươi màu tóc láng

Già sẽ đến giơ tay xua ánh sáng

Đuổi bướm đi làm sợ cả hương hoa. Nhà thơ dường như chú ý đến từng bước đi của thời gian từng chút một, như chính “mùa thu tới”:

“Hơn một loài hoa đã rụng cành

Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh”

Thời gian chuyển động qua từng sắc lá trong vườn, và trong “Đây mùa thu tới”. Đó là tiếng gọi của thời gian, hối hả và thôi thúc bằng một điệp khúc “Đây mùa thu tới – mùa thu tới”. Thời gian là dấu hiệu của tàn phai và rơi rụng. Thời gian là sự tuôn chảy “một đi không trở lại”. Chính ý thức về thời gian một chiều chứ không phải tuần hoàn, thời gian định hướng chứ không phải định tính, đã tạo nên cái nhìn nghệ thuật trong toàn bộ sáng tác của anh. Thời gian với những bước chuyển động tàn nhẫn, sự đối lập giữa thời gian vũ trụ với thời gian của một kiếp người.

Tức là lấy quỹ thời gian hữu hạn của cuộc đời mình ( sinh mệnh cá thể ) ra để đo đếm thời gian trong vũ trụ. Thậm chí thi sĩ lấy quãng ngắn nhất, giàu ý nghĩa nhất trong sinh mệnh của con người là tuổi trẻ để làm thước đo:

“Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật

Không cho dài tuổi trẻ của nhân gian

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại

Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời ”

Chữ “Xuân” được điệp đi điệp lại cả năm đến sáu lần (trong ba câu đầu đã có tới năm lần). “Xuân” ấy vừa là xuân của đất trời vừa là “xuân” của cuộc đời, của tuổi trẻ. Mỗi lần nhắc lại là mỗi lần ta bắt gặp cái ngậm ngùi của thi nhân. Xuân của thiên nhiên thì còn mãi mà “xuân” của đời người đã “hết” thì “tôi cũng mất”. Dù lòng yêu có “rộng” đến bao nhiêu thì “lượng trời” vẫn cứ chật. Nên “tuổi trẻ nhân gian” không thể “dài” thêm mãi. Ở đây, hệ thống từ ngữ, hình ảnh được đặt trong thế tương phản đối lập cao độ (tới – qua, non –già, rộng – chật, xuân tuần hoàn, – tuổi trẻ chẳng hai lần, còn – chẳng còn) để làm nổi bật tâm trạng nuối tiếc thời gian, cuộc đời. Vũ trụ có thể vĩnh viễn, mùa xuân rồi cũng tuần hoàn nhưng tuổi xuân của con người chỉ có một lần, đã qua là qua mãi. Cho nên Xuân Diệu đã nồng nhiệt phủ định:

“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, 

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại !”

Thước đo thời gian của thi sĩ là tuổi trẻ. Tuổi trẻ một đi không trở lại “chẳng hai lần thắm lại” thì làm chi có sự tuần hoàn ! Trong cái mênh mông của đất trời, cái vô tận của thời gian, sự có mặt của con người thật là ngắn ngủi, hữu hạn. Nghĩ về tính hạn chế của kiếp người, Xuân Diệu đã đem đến một nỗi ngậm ngùi thật mới mẻ:

“Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”

Đọc hai câu thơ, ta cảm nghe rất rõ tiếng thở dài bất lực của thi nhân. Ta nghe rõ cả cái bâng khuâng, nuối tiếc của nhà thơ phả vào đất trời. Dường như trước mắt người đọc là cả một trời tiếc nuối. Tâm trạng ấy của Xuân Diệu ta cũng bắt gặp trong bài thơ “Giục giã”:

“Đời trôi chảy lòng ta không vĩnh viễn

Vừa xịch gối chăn mộng vàng tan biến

Dung nhan xê động sắc đẹp tan tành

Vàng son đang lộng lẫy buổi chiều xanh

Vừa ngoảnh lại cả lầu chiều đã vỡ”

Phải chăng vì quá yêu mến tuổi trẻ mà từ sự nuối tiếc ấy, thi nhân đã “thức nhọn giác quan” để sống “toàn tâm, toàn ý, sống toàn hồn” mà “say”, “thâu”, “hôn”, “cắn” cho kỳ hết những hương nồng của tuổi trẻ ?

  Ví như kết thúc đoạn thơ  trong bài thơ “Vội vàng” là một tiếng thốt:

“Chẳng bao giờ ôi! chẳng bao giờ nữa

Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm”

Thi sĩ bỗng thốt lên lời than. Tiếc nuối, lo lắng và chợt tỉnh vì “mùa chưa ngả chiều hôm”, nghĩa là vẫn còn trẻ trung, chưa già. Lên đường! Phải vội vàng, phải hối hả “Mau đi thôi”. Câu cảm thán với cách ngắt nhịp biến hóa làm nổi bật nỗi lòng vừa lo lắng băn khoăn vừa luống cuống tiếc rẻ, bâng khuâng. Thế đấy, không thể “buộc gió”, không thể “tắt nắng”, cũng không thể cầm giữ được thời gian, thì chỉ có cách thực tế nhất là chạy đua với thời gian, là phải tranh thủ sống .

Xưa kia, Nguyễn Trãi viết trong chùm “Thơ tiếc cảnh“:

“Xuân xanh chưa dễ hai phen lại

Thấy cảnh càng thêm tiếc thiếu niên”.

      Những vần thơ của Nguyễn Trãi giúp ta cảm nhận sắc điệu trữ tình trong “Vội vàng” về màu thời gian, về sắc thời gian, về tuổi trẻ. Cũng qua đó để hiểu thêm về lòng ham sống đến nhiệt cuồng của nhà thơ “mới nhất trong các nhà thơ mới”.

     Nó là lời thở than của vạn vật, là không gian đang tiễn biệt thời gian, mà sâu xa hơn là mỗi sự vật thời gian đang ngậm ngùi tiễn biệt một phần đời của chính nó.
Những phần đời của sinh mệnh cá thể đang ra đi không thể nào cưỡng lại, nó tạo nên sự trôi chảy không ngừng, tạo nên sự phôi pha, phai tàn của từng cá thể:

“Con gió xinh thì thào trong lá biếc

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?”

     Gió đùa trong lá không phải là những âm thanh của thiên nhiên tươi vui của mùa xuân, mà là lời “thì thào” về nỗi hờn giận, buồn thương. Gió phải chia tay với cây lá mà bay đi; chim chóc trên cây đang ca hát rộn ràng chào xuân bỗng ngừng bặt, chẳng phải có sự đe dọa nguy hiểm nào, mà chỉ vì chúng buồn tiếc cho mùa xuân sắp trôi qua. Thế là chẳng riêng gì Xuân Diệu mà cả vạn vật trong thiên nhiên cũng thức nhận về cái quy luật nghiệt ngã, cái một đi không bao giờ trở lại của thời gian ấy. Có phải vậy mà Xuân Diệu đưa ra một quyết định hợp lí cho mình và cho tất cả mọi người “Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”.

    Mỗi khoảnh khắc trôi qua là một sự mất mát lớn lao. Sự tàn phai không chỉ đến “khắp sông núi” mà còn ở từng cá thể. Và thời gian trôi đi sẽ khiến cho cái nhan sắc thiên nhiên diệu kỳ này bước vào độ tàn phai. Một sự tàn phai không thể nào tránh khỏi:

“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi

Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt”

Đây là hai câu thơ thể hiển rất rõ cách cảm nhận tinh vi về thời gian của Xuân Diệu. Cảm nhận ấy không chỉ bằng thị giác mà còn cảm nhận bằng cả khứu giác “mùi tháng năm”, cả vị giác “vị chia phôi”. Nhà thơ xúc động lắng nghe bước đi của thời gian, tiếng “than thầm tiễn biệt” của sông núi, của cảnh vật. Xuân Diệu rất nhạy cảm với thời gian trôi đi qua “mùi”, “vị” của năm tháng “chia phôi” trong dòng chảy vô tận. Một cách cảm nhận thời gian rất thơ, rất tinh tế:

Đoạn thơ trên đây cho thấy vẻ đẹp trong thơ Xuân Diệu: sự trau chuốt về ngôn từ, sự tinh tế trong cảm xúc biểu hiện. Một quan niệm nhản sinh rất tiến bộ về thời gian, về mùa xuân và tuổi trẻ. Cái tôi cá nhân trữ tình được khẳng định. Ham sống và yêu đời; sống hết mình, sông trong tình vêu – đó là những ý tưởng rất đẹp, vẻ đẹp của một hồn thơ lãng mạn – “vội vàng” không nghĩa là sống gấp như ai đó đã nói.