Tôi yêu xa ba năm rồi kết hôn được bảy năm tính đến khi vợ chồng tan vỡ, cuộc sống gia đình lúc nào cũng sóng gió. Anh người miền Bắc, tôi người miền Nam. Anh có trách nhiệm với gia đình, không cờ bạc nhậu nhẹt, không gái gú, cũng không la cà. Anh gia trưởng, mọi chuyện tôi đều phải theo ý anh. Anh không tôn trọng gia đình vợ, chưa bao giờ tham gia đám hỏi, cưới hay giỗ bên nhà tôi. Mẹ tôi ở gần, tôi trả tiền phòng trọ cho bà ba triệu đồng. Mẹ làm về sớm nên kiêm luôn phần nấu ăn cho chúng tôi. Anh chi ly, tính toán, bảo tháng ăn mỗi buổi tối làm gì hết ba triệu đồng, trong khi mỗi tháng mẹ ăn chay bốn ngày, cuối tuần tôi đi chợ. Mọi năm anh biếu mẹ năm triệu đồng dịp tết, giờ anh biếu ba triệu đồng vì bảo biếu nhiều cũng hết. Thẻ tôi dùng để chi tiêu, thẻ anh thì anh giữ. Anh không lúc nào nói ngọt ngào với tôi. Tôi luôn chạy về phía anh từ hồi còn yêu nhau. Mẹ lúc nào cũng khuyên tôi nên nhịn chồng vì con cái. >> Chồng nói tôi chấp nhận chuyện anh có bồ hoặc ly dị Sẽ chẳng có chuyện gì nếu tôi không gặp lại mối tình đầu hồi 17 tuổi. Lúc ấy chúng tôi ngây ngô, chưa hề có gì xảy ra. Anh luôn ấm áp, nhẹ nhàng, độc thân nhưng sống buông thả vì em gái mới mất. Tôi như bị cuốn chuyện của anh, cố biến mình thành siêu anh hùng giải cứu người đàn ông này để anh trở nên tốt hơn, bằng việc khuyên nhủ anh qua những dòng tin nhắn hỏi han. Tôi nhận thấy đã đi quá xa. Tôi lên mạng đọc những bài tâm sự, về giá phải trả cho việc ngoại tình, cũng tìm đến các chuyên gia tâm lý. Cái sai của tôi là không nói cho chồng khi sự việc chưa đi quá xa. Tôi sợ chồng tổn thương nếu biết sự việc này nên đã viết đơn ly hôn. Rồi anh phát hiện, tôi quỳ xuống xin anh đừng cho bất kỳ ai biết, nhất là con trai yêu quý, tôi sợ làm tổn thương trái tim nhỏ bé ấy. Ngay đêm đó, lần đầu tôi cảm nhận chồng yêu và sợ mất vợ sau ngần ấy năm chung sống. Anh khuyên tôi nói ra, sẽ bỏ qua hết. Tôi thấy mình không còn xứng đáng với anh. Bình thường đã khó sống với chồng, giờ còn khó hơn khi bản thân mắc lỗi tày đình như này. Chúng tôi ly hôn đến giờ được năm rưỡi, anh nuôi con, cuối tuần tôi đón con qua chơi. >> Tôi mất kiểm soát khi bị chồng phản bội Hôm nay, anh bảo tôi nên để hai cha con có cuộc sống riêng vì chính tôi đã đánh mất tất cả. Lòng tôi đau như cắt, nhớ con trai vô cùng, khóc trong đêm khi nhìn những tấm hình lúc con mới sinh, một khuôn mặt ngây thơ. Đọc tin nhắn con gửi bằng chiếc điện thoại ba mua: "Mẹ ơi, con muốn đi chơi với mẹ", "Mẹ ơi nay con lớn rồi, học lớp một rồi", "Mẹ ơi con thi được tám điểm, mẹ có buồn và la con không". Lòng tôi đau như cắt, không dám tưởng tượng mình phải xa con từ đây. Tôi là người mẹ tồi, sinh ra con nhưng không thể cho con hạnh phúc trọn vẹn. Tôi biết chồng quá tử tế với mình, đây là cái giá tôi phải trả khi ngoại tình. Tôi viết lên đây để mong các bà mẹ, nếu gặp trắc trở trong hôn nhân, hãy nói với chồng để cùng gỡ rối, đừng để mọi việc đi quá xa như tôi. Vân Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Giá như ngày đó tôi cứ an phận làm một người vợ tốt biết chăm lo cho gia đình và yêu thương chồng thôi thì có lẽ cuộc sống đã không trở nên ngột ngạt và cay đắng như bây giờ. Dù thời gian đã trôi đi quá xa, đã hơn 5 năm kể từ ngày ly hôn nhưng mỗi khi nhớ về những ngày đã qua ấy tôi vẫn không thể ngăn nổi giọt nước mắt. Trước đó tôi cũng đã từng được sống trong hạnh phúc, là một người con gái xinh đẹp có học thức lại lấy được người đàn ông mình yêu thương, tài giỏi. Vậy mà cuối cùng chính tay tôi đã phá tan hạnh phúc đó, lừa dối chồng suốt một năm trời. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi vội vàng lên xe hoa, lấy người đàn ông tôi từng theo đuổi suốt 2 năm. Ngỡ tưởng chỉ cần lấy được người mình yêu, cùng nhau vun đắp hạnh phúc tương lai rồi sinh con đẻ cái là cuộc đời viên mãn rồi. Vậy mà sau khi lấy chồng được hai năm chính tôi lại là người thay đổi. Mặc cho chồng vất vả lăn lộn bên ngoài kiếm tiền tôi cứ mặc sức tiêu xài, mua sắm, làm đẹp… giao du với những người quyền quý, chịu chơi. Liệu cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình đã đủ chưa? (Ảnh minh họa) Ban đầu tôi chán nản vì chồng thường xuyên đi công tác xa nhà, sau này lại càng thất vọng hơn vì ngoài việc kiếm tiền thì chồng tôi là một người đàn ông khô khan, mặc dù phải thừa nhận anh là người đàn ông mẫu mực, chung thủy, thật thà và hiền. Nhưng chính những tính cách đó tạo khiến anh trở nên “cứng như tượng”, không một chút lãng mạn. Ngay như những ngày lễ, ngày sinh nhật vợ anh cũng chẳng mảy may quan tâm. Ngoài công việc, những chuyến bay suốt ngày này qua ngày khác ra thì anh chẳng cần biết vợ mình thích gì, muốn gì, cần gì… Lấy chồng được 1 năm nghe lời khuyên của chồng “em làm lương tháng đâu được bao nhiêu, đi lại vất vả. Cứ ở nhà chăm sóc sức khỏe, làm đẹp. Chuyện tiền bạc cứ để anh lo” nên tôi bắt đầu nghỉ việc, quanh quẩn ở nhà. Một thời gian sau tôi cảm thấy chán ngán với cuộc sống nhàn hạ này, ngày nào cũng quanh quẩn bếp núc, nấu hết món này đến món kia rồi lại lủi thủi ăn một mình, gia đình nội ngoại đều định cư bên nước ngoài nên ngoài chồng ra tôi không còn biết đi đâu. Cuối cùng tôi tự tìm cho mình những thú vui mới. Ban đầu là lên mạng tìm kiếm bạn bè, hầu hết họ đều là những người phụ nữ thiếu thốn tình cảm, và dư thừa về tiền bạc. Sau đó tôi tích cực tham gia vào những hoạt động của họ như ăn uống, tám chuyện, rồi đến rượu chè, quán bar… Cứ thế tôi bước chân vào con đường ngoại tình lúc nào không hay. Tôi chìm đắm trong những mối tình vụng trộm, suốt 1 năm không biết đã có bao nhiêu người đàn ông từng đi qua cuộc đời tôi. Đến như vậy mà chồng tôi vẫn tin tưởng tuyệt đối ở tôi. Điều này càng khiến tôi thất vọng, tôi tiếp tục tìm đến và ngã vào lòng những gã đàn ông đó như để thảo mãn cơn khát thèm tình cảm. Sau 1 năm lừa dối chồng, vụng trộm bên ngoài tôi đã phải tự mình đi giải quyết những hậu quả của những đêm ân ái đó. Cuối cùng thì cái giá phải trả cho người phụ nữ không biết giữ đạo làm vợ như tôi là quá đắt. Sau lần phá thai thứ 3, bác sĩ kết luận tôi không thể có con, cả cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong cô độc. Tôi đau đớn, dằn vặt bản thân, vậy mà chồng tôi vẫn không hề hay biết, thấy tôi ốm anh xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc. Quãng thời gian đó tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chồng, tôi sợ ánh mắt chồng, sợ cả sự quan tâm chăm sóc ấy. Nỗi đau đớn của người phụ nữ không thể mang thai có lẽ chẳng ai có thể thấu hiểu được hết. Rất nhiều lần tôi tìm đến cái chết để quên đi tất cả quá khứ, để không phải chịu đựng nỗi đau này nữa. Nhưng chẳng lần nào tôi dám xuống tay, cuối cùng tôi cũng chỉ là người phụ nữ yếu đuối, tham sống sợ chết. Có lẽ duy chỉ có việc tôi chủ động đề nghị ly hôn và thú nhận tất cả tội lỗi với chồng là điều khiến tôi thanh thản nhất. Tôi còn nhớ như in ánh mắt chồng, sự căm phẫn trong lòng anh lúc biết rõ sự thật. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ tới là thái độ dửng dưng của anh, anh từ từ ký vào tờ đơn ly hôn rồi thu dọn đồ đạc đi. Anh ra đi hai bàn tay trắng, thậm chí ngôi nhà này anh cũng để lại cho tôi. Một người đàn ông, một người chồng như anh tôi còn mong đợi gì nữa. Vậy mà chính đôi bàn tay tôi đã đập nát tất cả. Chúng tôi ly hôn trong im lặng, không một lời oán trách nhau. Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh tôi trở thành người phụ nữ cô độc. Đã 5 năm tôi viện đủ lý do để tránh mặt gia đình, người thân vì không đủ can đảm để nói với họ về sự thật. 5 năm qua tôi sống trong đau khổ, ngày nào tôi cũng dằn vặt bản thân mình. Chồng tôi đã sang Đức và định cư hẳn bên đó với gia đình, chỉ còn vài ngày nữa là anh sẽ có một gia đình mới, người phụ nữ ấy sẽ yêu thương anh, sẽ thủy chung son sắt với anh chứ không giống như tôi. Và chắc chắn cô ấy sẽ sinh cho anh thật nhiều những đứa con.Tôi vui mừng, chúc phúc cho anh. Tôi viết ra những dòng tâm sự này để mong tất cả quá khứ không vui sẽ được chôn vùi nơi đây. Cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình quá đắt, 5 năm qua tôi dằn vặt bản thân mình cũng đã đủ. Giờ là lúc tôi phải sống cho riêng mình. Chẳng có cha mẹ nào bỏ rơi con mình cả, tôi sẽ sang Mỹ sống với bố mẹ, họ sẽ che chở cho tôi. Đã 5 năm tôi gồng mình lên sống với nỗi cô đơn, tủi hận. Liệu cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình đã đủ chưa? TÂM SỰChuyện hôn nhân & gia đình Tôi 30 tuổi, kết hôn được năm năm, đã có một con trai. Trước khi gặp chồng tôi bây giờ tôi có một mối tình đầu dang dở, người ta bỏ rơi tôi để yêu và lấy một ngf phụ nữ khác. Cho dù cuộc sống hôn nhân của tôi khá suôn sẻ, tôi vẫn không quên được người cũ Nói còn yêu thì không hẳn, căm hận có, khinh bỉ có, ghê tởm có cả nhớ nhung cũng có. Và vì quá điên rồ và tham lam, tôi muốn làm cùng 1 lúc hai việc. Là người phụ nữ hạnh phúc của gia đình và là người mà anh người yêu cũ kia phải thương nhớ. Tôi rồ dại tin rằng tôi k làm ảnh hưởng dến chồng vì tôi vẫn yêu anh, chăm lo cho anh và tôi k bao giờ đi quá giới hạn cho phép. Và thế là tôi lao mình vào cái trò ngu xuẩn ấy, gọi điện, nhắn tin, cafe với ng cũ. Nhưng tôi không phải là ng giỏi giữ bí mật. Kết quả là chồng tôi biết. Anh ghê tởm tôi, quyết định li thân. Tôi gào khóc như điên. Gia đình hạnh phúc và quý giá của tôi thế là tan hoang rồi. Tôi xếp đồ vào vali, nhưng vì chồng k cho mang con đi nên tôi đành ở lại. Tự nhủ mình ở lại chịu trận cho đáng đời con đàn bà xấu xa là mình. Tôi chưa bao giờ là người đàn bà mạnh mẽ, suốt thời gian yêu và chung sống với chồng tôi dựa dẫm vào anh khá nhiều. Bây giờ thực sự tôi mất phương hướng. Tôi k đủ tự tin để níu kéo cuộc hôn nhân này. Gương vỡ rồi có lành lại thì cũng đầy vết tích. Tôi cũng k biết mình sẽ sống thế nào nếu k có chồng và con. Chiều qua, tôi đã quyết tâm tự tử, tôi có 53 viên thuốc ngủ. Đủ để biến đi mãi mãi. Nhưng rồi, tôi k làm đc. Tôi chết đi vì ai? Nếu vì cái kẻ đã từng bỏ rơi tôi kia thì quá nhục. Nếu vì người chồng hiện tại thì cũng chả đáng, anh nói ghê tởm tôi nhưng tôi đã làm gì quá đáng và bản thân anh chắc chắn chả phải thánh nhân. Nói thêm là chồng tôi đẹp trai, kiếm tiền giỏi, là dân kinh doanh nên đi đâu làm gì tôi k bao giờ biết được, ban ngày thì luôn rất bận, tối thì thường xuyên không có nhà, đi cafe, đi bar, đi nhậu.... Thực ra chuyện ấy cũng không đáng bận tâm, đàn ông mà, hơn nữa tôi rất yêu anh. Trước khi chồng phát hiện ra tôi còn liên hệ với người cũ, tôi đã sống những ngày dằn vặt, chả sung sướng gì. Thường xuyên vào wtt, đọc tất cả những top về ngoại tình, say nắng. Bây giờ thì gõ những dòng này, mong rằng mẹ nào đang say nắng thì hãy sớm tỉnh táo. Đừng như tôi, tự sỉ vả mình rất nhiều nhưng chỉ cần tặc lữoi một cái lại nhắn đi một cái tin hoặc lại hớn hở đi ăn một cốc kem với người ta. Bây giờ thì trả giá đắt quá.Trước mắt là những ngày sống li thân, dửng dưng với nhau trong cùng một mái nhà. Đó thực sự là nỗi kinh hoàng với tôi. |