Nhược thủy tam thiên chỉ một giáo là gì năm 2024

                                          

"Ta biết mà......" Kim Quang Dao đáp, nhắm mắt lại đem trán dán trên trán Tiết Dương "Ta biết...... ta cũng muốn......"

"Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần cuối cùng, còn lại như thế nào dựa vào mình ngươi thôi" Kim Quang Dao nói, đem Huyết Như Ý trong ngực giao cho Tiết Dương "Thượng cổ Thần khí, lấy máu Nhai Tí tạo ra. Chỉ cần xương trắng, hồn phách Hiểu Tinh Trần có thể kéo trở về."

Tiết Dương sao có thể không biết Huyết Như Ý là một thần khí, nhưng hắn lật khắp cả tất cả cổ tịch, cũng không có một bản ghi chép địa phương cuối cùng mà nó xuất hiện.

"Ngươi vì sao lại có nó?"

"Ngươi cho rằng Kim gia là cái gì? Chỉ là một lọ Huyết Như Ý mà thôi, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

"......" Tiết Dương

"Tự ngươi quyết định có cứu hay không."

Cứu được đến lúc đó y có oán hận ngươi hay không, ngươi đều phải tự mình tiếp nhận.

"Đạo trưởng......" Tiết Dương hồi tưởng lại câu nói cuối cùng của Kim Quang Dao.

Tiết Dương sợ Hiểu Tinh Trần sau khi tỉnh lại lại một lần ghê tởm mình, lại sợ Hiểu Tinh Trần sau khi tỉnh lại sau đó không biết đối mặt y như thế nào.

Vô luận có oán hay không, hắn đều muốn y trở về. Theo như trong cổ thư ghi lại, xuống Địa ngục đều là ác nhân giống hắn, Hiểu Tinh Trần hẳn là thăng tiên.

Huyết Như Ý bắt đầu phát ra hồng quang, chậm rãi càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sáng. Theo một làn sóng dao động Tiết Dương bị văng ra đánh lên trên tường.

"Phụt......" Một ngụm máu phun ra. Không nghĩ tới Huyết Như Ý cường đại như vậy. Tiết Dương không chút phòng bị bị ném lên trên tường.

Hồng quang dần dần biến mất, này chứng tỏ hồn Hiểu Tinh Trần đã quay về. Tóc mái rối loạn che khuất con mắt Tiết Dương, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, trong hỗn độn Tiết Dương chỉ cảm thấy mình bị bế lên.

3.

Đợi đến Tiết Dương tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện mình nằm ở trên giường. Hơi giật giật tay phải, người ngoài phòng nghe được tiếng vang lập tức đi vào.

Tiết Dương nhìn người trước mắt, quên đi mình muốn làm gì. Cái này hắn chỉ nằm mơ mới có thể nhìn đến người hiện tại đứng ở trước mặt mình.

"Đạo trưởng......"

Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương, chưa nói một câu liền đi ra ngoài. Tiết Dương còn chưa kịp gọi lại, Hiểu Tinh Trần đã biến mất tại cửa.

Thật đúng là ghê tởm ta như vậy sao? Tiết Dương co quắp ngã xuống giường, một tay khoác lên ánh mắt của mình.

"Như vậy...... ghê tởm.... sao?"

:

Hiểu Tinh Trần ở ngoài phòng yên lặng thật lâu mới dám vào nhà. Y hoàn toàn không biết rốt cuộc mình hận Tiết Dương hay không.

Rõ ràng hẳn là hận hắn, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy Tiết Dương đổ vào trước mặt mình khóe miệng còn vương máu, trong nháy mắt lòng của y đều muốn ngừng không chút do dự ôm lấy Tiết Dương.

                              
Thế nhân đều biết Tiết Dương cùng Kim Quang Dao, cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng làm bậy, không thể lưu. Nhưng chưa từng nghĩ Tiết Dương cùng Kim Quang Dao cùng là ác hữu, cùng nhau mà liếm vết thương.

Cả đời gặp được một người, vì hắn rơi xuống Địa Ngục.

Kim Quang Dao còn nhớ kỹ cảnh tưởng lần đầu tiên gặp Tiết Dương. Y ngẫu nhiên từ Kim gia đi tới Quỳ Châu. Vốn định ở chỗ này lưu lại một lát liền đi, lại gặp một cái phiền toái.

“Tê, ngươi mù sao!” Một đại hán che lấy bả vai hung tợn nhìn chằm chằm Kim Quang Dao.

“……” Kim Quang Dao không nói, đứng ở nơi đó nhìn đại hán kia. Trên thân không có y phục Kim tinh Tuyết lãng thật đúng là không tiện. Tùy tiện một người đều dám đến gây chuyện.

“Ta hỏi ngươi đấy! Ngươi câm sao!” Đại hán kia thấy Kim Quang Dao không nói lời nào, cảm thấy người này không đem mình để vào mắt. Đẩy Kim Quang Dao một cái.

“Người ta không muốn cùng ngươi nói chuyện, ngươi làm gì phải cùng người ta nói chuyện?” Thanh âm mang theo nồng đậm thiếu niên khí tức, Kim Quang Dao ngẩng đầu theo hướng phát ra âm thanh mà nhìn.

Thấy một thiếu niên mặc áo đen dựa lưng vào thân cây, một chân rủ xuống, trước sau lay động, một cái chân khác gác lên nhánh cây.

Thiếu niên một tay gối đầu, một cái tay khác cầm xâu kẹo hồ lô. Tóc đằng sau tùy ý buộc lên, đằng trước tóc mái vừa che khuất hai con mắt. Ước chừng là một thiếu niên không hề khó nhìn.

Kim Quang Dao ngẩng đầu cũng vừa vặn thấy thiếu niên kia đang nhìn mình. Loại ánh mắt này Kim Quang Dao đọc ra là vui sướng khi người gặp họa.

“Ngươi nói cái gì?” Đại hán cũng nhìn thấy thiếu niên kia.

Thiếu niên cắn viên mứt quả cuối cùng, từ trên cây nhảy xuống tới.

“Bành!” Nháy mắt sau thiếu niên giẫm trên lưng đại hán. Đuôi ngựa phía sau tùy ý rủ về đằng trước.

Thiếu niên lộ ra hai cái răng mèo, cúi người không quên tăng lực giẫm lên “Ta cũng không muốn nói lần thứ hai đâu.”

“A a a a a!!!! Tha, tha cho ta đi, ta sai rồi!!” Đại hán ăn đau hô to, cuống quít cầu xin tha thứ.

“Ta nghe không được a.” Thiếu niên đứng dậy, móc móc lỗ tai. Cư cao lâm hạ nhìn đại hán.

Người chung quanh đều lắc đầu không ai tiến lên hỗ trợ.

Giằng co một hồi, người Kim gia chạy tới. Hướng Kim Quang Dao hành lễ sau vây quanh thiếu niên hai người.

“Khoan đã, ta còn có lời muốn nói.” Kim Quang Dao mở miệng. Đi đến trước mặt thiếu niên.

“Ha, hóa ra ngươi có thể nói a.” Thiếu niên cố ý cười nhạo “Ta còn tưởng ngươi thật đúng là dạng câm điếc.”

“Hừ, dùng câu của ngươi ta không muốn cùng hắn nói chuyện làm gì phải há miệng.” Kim Quang Dao không tức giận, trực tiếp nói “Tại hạ Kim Quang Dao, Lan Lăng Kim thị, không biết ngươi là có nguyện ý hay không đến làm Kim gia khách khanh của chúng ta, ta có thể cam đoan vinh hoa phú quý, áo cơm không lo.”

Lan Lăng Kim thị, tứ đại gia tộc, một trong tứ đại gia tộc. Chỉ cần nghe danh tự người chung quanh đều thổn thức một mảnh. Lại thêm nửa câu sau vinh hoa phú quý có người nào cưỡng lại được đâu.

“Thứ gì? Chưa từng nghe qua. Không hứng thú.” Thiếu niên khinh thường nói. Kim Quang Dao nháy mắt đanh mặt, hắn cho là mình trăm phần xác định thiếu niên sẽ gia nhập Kim gia, lại không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy.

“Thật như thế không tới sao?” Kim Quang Dao lần nữa xác nhận.

“Đúng! Không có ý nghĩa, ta không đi.” Thiếu niên nói xong quay người muốn đi, liền nghe được Kim Quang Dao tới một câu.

“Đi Kim gia ngươi muốn ăn bao nhiêu kẹo đều có thể lấy.”

Thiếu niên dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Kim Quang Dao “Thật không? Muốn ăn bao nhiêu đều có thể?”

“Đúng.”

“Vậy ta có thể cân nhắc suy tính.”

“Cái kia không biết công tử tôn tính đại danh?”

“Cũng đừng gọi ta công không công tử, ta ghét nhất mấy thứ này, ta tên Tiết Dương.”

2.

Kim Quang Dao hồi tưởng lại bộ dạng Tiết Dương vừa mặc vào Kim tinh tuyết lãng. Quả nhiên là một phái thiếu niên lang, phong nhã hào hoa, mê đổ bao nhiêu Kim gia thiếu nữ.

Đáng tiếc bây giờ lại……

Kim Quang Dao ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiết Dương vừa mới cứu từ trong tay hai người Vong Tiện. Cánh tay trái đã nhiễm đỏ nửa quần áo trên người, thậm chí có chút bắt đầu chảy đến trên mặt đất, theo trên đất đường vân chồng chất thành một vũng nhỏ.

“Ngươi hà tất phải như thế?” Kim Quang Dao chỉ trích nói, điểm huyệt đạo Tiết Dương thay hắn cầm máu.

“Ta đã nói rồi, chính đạo quân tử chúng ta không thể dây vào, ngươi ngược lại không chỉ có chọc còn đem mình đi vào?”

Tiết Dương không để ý đến lời Kim Quang Dao, chỉ cúi đầu lẩm bẩm “…… Tỏa Linh Nang…… không có.”

“……” Kim Quang Dao nghe được những lời này, hai tay siết lại, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay “Ngươi còn không hiểu! Không có cũng bị mất! Ngươi còn muốn thế nào! Nhất định phải làm cho mình chết ngươi mới hài lòng sao? Hả!”

Tiết Dương rõ ràng bị lời Kim Quang Dao nói chấn động, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Kim Quang Dao.

Thật khác biết so với lúc mới gặp, Kim Quang Dao thấy được tuyệt vọng, bất lực.

“Thành Mỹ, quên đi thôi. Chúng ta không chọc nổi.” Kim Quang Dao ngồi xổm xuống, có chút đau lòng vuốt ve mặt Tiết Dương “Có ít người, chúng ta đời này đều không dây vào được.”

“Ta không muốn……” Tiết Dương khóe mắt đỏ lên run rẩy nói, nước mắt lăn xuống.

“Ta chỉ muốn cho hắn trở về……”

“Ta biết mà……” Kim Quang Dao nói, nhắm mắt lại đem trán dán trên trán Tiết Dương “Ta biết…… ta cũng muốn……”

“Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần cuối cùng, còn lại như thế nào dựa vào mình ngươi thôi” Kim Quang Dao nói, đem Huyết Như Ý trong ngực giao cho Tiết Dương “Thượng cổ Thần khí, lấy Nhai Tí chi huyết mà tạo. Khả y bạch cốt, hồn phách Hiểu Tinh Trần nó có thể kéo trở về.”

Tiết Dương sao có thể không biết Huyết Như Ý là một thần khí, nhưng hắn lật khắp cả tất cả cổ tịch, cũng không có một bản ghi chép địa phương cuối cùng mà nó xuất hiện.

“Ngươi làm sao có?”

“Ngươi cho rằng Kim gia là cái gì? Chỉ là một cái Huyết Như Ý mà thôi, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”

“……” Tiết Dương

“Chính ngươi quyết định có cứu hay không.”

Cứu được đến lúc đó y có oán hận ngươi hay không, ngươi đều phải tự mình tiếp nhận.

“Đạo trưởng……” Tiết Dương hồi tưởng lại câu nói cuối cùng của Kim Quang Dao.

Tiết Dương là sợ Hiểu Tinh Trần sau khi tỉnh lại lại một lần ghê tởm mình, lại sợ Hiểu Tinh Trần sau khi tỉnh lại sau đó phải làm thế nào đối mặt y.

Vô luận có oán hay không, chính hắn đều muốn y trở về. Theo như trong cổ thư ghi lại, xuống Địa ngục đều là ác nhân giống chúng ta, Hiểu Tinh Trần hẳn là thăng tiên.

Huyết Như Ý bắt đầu phát ra hồng quang, chậm rãi càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh. Theo một cái dao động Tiết Dương bị văng ra đánh lên trên tường.

“Phụt……” Một ngụm máu phun ra. Không nghĩ tới Huyết Như Ý cường đại như vậy. Tiết Dương không chút nào phòng bị bị ném lên trên tường.

Hồng quang dần dần biến mất, này chứng tỏ hồn Hiểu Tinh Trần đã quay về. Trước mặt rối loạn tóc cắt ngang trán che khuất con mắt Tiết Dương, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, trong mơ hồ Tiết Dương chỉ cảm thấy mình bị bế lên.

3.

Đợi đến Tiết Dương tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện mình nằm ở trên giường. Hơi giật giật tay phải, người ngoài phòng nghe được tiếng vang lập tức đi vào.

Tiết Dương nhìn người trước mắt, quên đi mình muốn làm gì. Cái này hắn chỉ có nằm mơ mới có thể nhìn đến người hiện tại đứng ở trước mặt mình.

“Đạo trưởng……”

Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương, chưa nói một câu đi ra ngoài. Tiết Dương còn chưa kịp gọi lại, Hiểu Tinh Trần đã biến mất tại cửa.

Thật đúng là ghê tởm ta như vậy sao? Tiết Dương co quắp ngã xuống giường, một tay khoác lên ánh mắt của mình.

“Như vậy…… ghê tởm…. sao?”

:

Hiểu Tinh Trần ở ngoài phòng lãnh tĩnh thật lâu, mới dám vào nhà. Y hoàn toàn không biết rốt cuộc có hay không hận Tiết Dương.

Rõ ràng hẳn là hận hắn, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy Tiết Dương đổ vào trước mặt mình, khóe miệng còn vương máu trong nháy mắt lòng của y đều muốn ngừng. Mảy may không do dự ôm lấy Tiết Dương.

Tại lúc y dự định ra ngoài tìm đại phu, đột nhiên nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức vọt vào vừa vặn cùng Tiết Dương đối mặt. Nghe được Tiết Dương một câu đạo trưởng xong lập tức chạy ra ngoài. Không sai, y là sợ, thật sự sợ. Không dám đối mặt Tiết Dương.

Bĩnh tĩnh rồi, Hiểu Tinh Trần lần nữa vào nhà. Trong tay bưng một bát thuốc Đông y.

“…… uống nó.” Hiểu Tinh Trần nói.

Tiết Dương dời tay nhìn về phía Hiểu Tinh Trần, hắn không nghĩ tới Hiểu Tinh Trần sẽ còn trở về.

Không có nửa điểm do dự, Tiết Dương nhận lấy liền uống.

“Ta đây là độc dược.” Hiểu Tinh Trần nói.

Nhưng Tiết Dương cũng không dừng lại, một hơi uống cạn.

“Ta nói đây là độc dược ngươi vì sao còn tiếp tục uống?” Hiểu Tinh Trần hỏi.

“Chỉ cần ngươi muốn ta chết ta liền chết, dùng cách nào để giết ta, ta đều tiếp nhận.” Tiết Dương nói.

4.

“Vì sao phải cứu ta?” Hiểu Tinh Trần hỏi.

“Thích ngươi.”

Hiểu Tinh Trần chưa hề nghĩ tới Tiết Dương sẽ cho ra dạng này đáp án, cũng không nghĩ tới Tiết Dương sẽ nói nhẹ nhàng như vậy.

“Ngươi gạt ta?”

“Không có.”

“Không có khả năng.”

“Thế nào, đạo trưởng. Là không tiếp thụ được cừu nhân của mình đột nhiên nói thích mình mà cảm thấy ghê tởm sao?” Tiết Dương tự giễu “Đúng thôi, đổi lại ai đều sẽ cảm thấy ghê tởm a.”

“Ngươi điên rồi.”

“Đúng ta là điên rồi, điên rồi mới trêu chọc các ngươi những này cái gọi là chính đạo!” Tiết Dương đột nhiên phát lực, duỗi ra tay phải bấm trên cổ Hiểu Tinh Trần đem y ép xuống “Ta lúc đầu báo thù, ngươi cố tình đến quản! Được, ngươi quản liền quản, ta vốn có thể chết trong bụi cỏ, ngươi một mực cứu ta? Vì cái gì! Vì cái gì! Ngươi đã bắt ta vì cái gì còn muốn cứu ta! Vì cái gì!”

Tiết Dương càng nói càng kích động, lực trên tay chậm rãi tăng lên. Gắng gượng đem cổ Hiểu Tinh Trần siết đỏ lên.

“Dựa vào cái gì…… dựa vào cái gì ngươi để ta chờ tám năm…… dựa vào cái gì……” Tiết Dương bắt đầu nức nở, giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Hiểu Tinh Trần, lại nhanh chóng từ trên tuột xuống.

“Tiết Dương……”

“Ngươi nói cho ta biết a…… vì cái gì ta chờ ngươi lâu như vậy? Vì cái gì…… vì cái gì ta lại thích ngươi…… vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì đây?”

Tiết Dương buông lỏng tay, vô lực ngồi trên thân Hiểu Tinh Trần.

“Vì cái gì…… vì cái gì? Ngươi có thể hay không nói cho ta, vì cái gì ta lại thích ngươi, vì cái gì?”

“Ta không biết……”

5.

Từ ngày ấy trở đi, hai người rốt cuộc chưa hề nói chuyện với nhau. Tiết Dương ngốc tại nghĩa trang, Hiểu Tinh Trần cũng ngầm cho phép hành động này.

Hiểu Tinh Trần mỗi đêm đều ra ngoài săn đêm, Tiết Dương chỉ một mình ngồi ở cửa chờ Hiểu Tinh Trần trở về. Vô luận bao lâu Tiết Dương đều sẽ chờ, chờ đến y về mới có thể đi vào ngủ.

“Ta muốn rời khỏi nghĩa trang.” Hiểu Tinh Trần đối Tiết Dương nói “Mấy ngày nữa ta liền sẽ đi, đến lúc đó ngươi đừng có lại đi theo ta.”

“……”

“Chúng ta đừng có dây dưa nữa.”

“Được.”

Còn lại như thế vài ngày, Tiết Dương vẫn như cũ giống như trước ngồi chờ, chờ Hiểu Tinh Trần về tới, hắn lại đi ngủ.

“Kim Quang Dao hóa ra mới là chân chính hung thủ sát hại Xích Phong Tôn!”

Tiết Dương ở trên chợ nghe được câu nói này, xem ra Kim Quang Dao so với mình vẫn là chết sớm hơn a.

“Cùng Xích Phong Tôn nhốt cùng với nhau!”

Xem ra Kim Quang Dao so với mình may mắn một điểm, tốt xấu còn cùng người mình thích nhốt tại cùng nhau.

“Tiết Dương!” Đột nhiên có người ở sau lưng hô. Tiết Dương minh bạch những người này tìm tới mình.

Đã mất đi một cánh tay không phải đối thủ của những người này. Đợi đến Hiểu Tinh Trần lần nữa đuổi lúc đến, Tiết Dương đã yếu ớt quỳ gối trong vũng máu.

“Là Hiểu đạo trưởng tới.” Một người hô. Những người khác phân phân cho Hiểu Tinh Trần tránh ra.

“Hiểu đạo trưởng, ngài nhất định là đến báo thù có đúng không? Chúng ta đang định đem Tiết Dương giết.” Cầm đầu một người nói.

“Vì sao?” Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy rất chướng mắt, rõ ràng buổi sáng còn lành lặn bình thường, vì cái gì hiện tại quỳ gối trong vũng máu?

“Ngài đây là ý gì?” Người kia hơi kinh ngạc, Hiểu Tinh Trần làm sao sẽ nói ra lời này “Chúng ta thế nhưng là đang thay trời hành đạo a.”

“Không, các ngươi không phải thay trời hành đạo……”

“Như thế nào? Hiểu đạo trưởng là muốn giúp ác nhân? Ngài phải nhìn cho kỹ, người trước mắt là ai? Hắn chính là Tiết Dương a!”

“Ta……”

“Ta biết Hiểu đạo trưởng ngài trạch tâm nhân hậu, kia thỉnh ngài không cần ngăn cản chúng ta thay trời hành đạo. Đây chính là Tiết Dương, bao nhiêu người đã chết trên tay hắn?”

Oán hận của người nọ Hiểu Tinh Trần không lời nào để nói, không sai Tiết Dương cả đời này đã dính đầy máu tươi, vô luận Hiểu Tinh Trần muốn bảo vệ như thế nào, y cũng bất động.

Hiểu Tinh Trần chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Dương chết trước mắt mình. Đợi cho tất cả mọi người đi hết, Hiểu Tinh Trần mới có thể tiến lên ôm lấy Tiết Dương.

“Tiết Dương……”

Tiết Dương chết, Hiểu Tinh Trần hẳn là vui vẻ, cừu nhân của mình chết. Nhưng Hiểu Tinh Trần lại chỉ cảm thấy lòng của mình có một khối lớn mất đi. Rốt cuộc không tìm được.

6.

Nhân gian không biết qua mấy trăm năm, Minh Nguyệt Thanh Phong lần nữa hiện thế cứu người. Mọi người chỉ nhớ rõ mấy trăm năm trước ra một cái ma đầu, mấy trăm năm sau ra một vị tiên nhân.

Hiểu Tinh Trần đợi trăm năm, cũng tìm trăm năm cũng không nhìn thấy Tiết Dương chuyển thế, chẳng lẽ Tiết Dương làm ác quá sâu đã không còn cơ hội đầu thai sao?

Không thể nào, Tiết Dương nhất định sẽ chuyển thế, một thế này y nhất định phải tìm được trước hắn, bảo vệ hắn một thế chu toàn.

Tìm trăm năm, đi khắp bao nhiêu Xuân Hạ Thu Đông cũng không thấy Tiết Dương.

Hiểu Tinh Trần còn nhớ rõ cố hương Tiết Dương tại Quỳ Châu, ôm lấy một tia hi vọng Hiểu Tinh Trần tại trời đông giá rét về tới Quỳ Châu. Khi đó Quỳ Châu đã bắt đầu rơi xuống đại tuyết, tất cả mọi người núp ở trong nhà không chịu đi ra ngoài. Trên đường lại càng không có một ai.

Hiểu Tinh Trần bị một thân ảnh nhỏ bé màu đen tại nơi hẻo lánh hấp dẫn. Thế là đi tới, nhìn thấy một đứa bé co lại thành một đoàn run lẩy bẩy.

Đứa bé kia cảm nhận được có người tới, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hiểu Tinh Trần. Đứa bé kia vừa ngẩng đầu, nháy mắt, Hiểu Tinh Trần liền biết mình tìm được.

“Tiết Dương……”

“Ca…… ca” Tiết Dương run rẩy nói, hàn phong thổi đến khiến hắn kém chút nói không ra lời.

Hiểu Tinh Trần lập tức ôm hắn, đem đầu của hắn đặt tại trên bả vai mình, dùng áo ngoài bao lấy Tiết Dương.

“A Dương, không sao, không sao.”

“Lạnh……” Tiết Dương cả người đều co lại trong ngực Hiểu Tinh Trần, mơ mơ màng màng không ngừng cọ lấy Hiểu Tinh Trần.

“Không sao, không sao.” Hiểu Tinh Trần không ngừng an ủi, trong tay chậm rãi tụ linh lực truyền cho Tiết Dương.

Tiết Dương cảm nhận được ấm áp, từ từ không còn run rẩy, liền cỗ này linh lực, Tiết Dương vậy mà không có chút nào phòng bị ngủ thiếp đi.

7.

Khi Tiết Dương lần nữa tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy Hiểu Tinh Trần ngồi bên cạnh mình.

“Ngươi là ai?” Tiết Dương lập tức ngồi dậy, co vào một góc giường, cảnh giác nhìn Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương cái dạng này đem hắn cùng mèo con so sánh một chút.

“phốc” Hiểu Tinh Trần nhịn không được cười lên, quả nhiên chỉ là con mèo nhỏ.

Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần cười, cũng buông lỏng cảnh giác. Cảm giác người này cũng không tệ lắm.

“Vừa nãy ta đem ngươi ôm đến khách điếm ngươi còn một mực kề cận ta, làm sao hiện tại ngươi liền không kề cận ta nữa?” Hiểu Tinh Trần trêu ghẹo nói.

“Ta ta ta…… không có! Ta mới không dính ngươi ấy!” Tiết Dương đỏ mặt nãi thanh nãi khí nói.

“Được được, ngươi không có dính ta, đến ăn chút chè trôi nước.”

Tròn vo bốc lên nhiệt khí bánh trôi hạt vừng, chính là món ăn trời đông dụ người nhất. Tiết Dương nhìn thấy, hai mắt sáng lên, đang muốn há mồm đột nhiên nghĩ đến cái gì.

“Ngươi vì cái gì đối ta tốt như vậy? Ngươi có phải hay không muốn đem ta bán?”

“Ta…… ngươi làm sao nghĩ như vậy?” Hiểu Tinh Trần có chút dở khóc dở cười.

“Ta trước đó thiếu chút nữa bị người bán……”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Thật lâu trước kia, may mà ta khi đó trốn ra được.”

“Đều tại ta đến giờ mới tìm được ngươi, hại ngươi chịu nhiều khổ sở như vậy.”

“Ngươi biết ta sao? Vì cái gì ta không nhớ được ngươi? Chúng ta lúc trước từng gặp sao?”

“Từng gặp, hơn nữa chúng ta rất quen thuộc” Hiểu Tinh Trần nói “Chỉ là ngươi không nhớ rõ.”

“Có đúng không? Vì cái gì ta không nhớ ra được?”

“Bởi vì phát sinh một ít chuyện, A Dương ngươi bây giờ nguyện ý cùng ta cùng một chỗ không?” Hiểu Tinh Trần hỏi “Ta sẽ cho ngươi kẹo ăn.”

“Thật sao? Bao nhiêu kẹo đều có thể chứ?”

“Đúng a, bao nhiêu kẹo đều có thể, chỉ cần ngươi theo ta đi.”

“Được”

( Tiết Dương tiết tháo đâu hết rồi, vì kẹo mà đi theo người, lúc trước là Kim Quang Dao, giờ đạo trưởng a)

8.

Hiểu Tinh Trần dùng kẹo lừa Tiết Dương, vì phòng ngừa hắn lần nữa bị người phát hiện, Hiểu Tinh Trần mang hắn đi tới chân một ngọn núi. Một thế này Tiết Dương có Hiểu Tinh Trần làm bạn, cả đời đều không có dính vào một giọt máu. Cả người đều là sạch sẽ.

“A Dương.” Hiểu Tinh Trần từ trong nhà đi ra.

Năm đó nho nhỏ thiếu niên hiện tại cũng lớn thành một cái thiếu niên lang. Tiết Dương nghe được Hiểu Tinh Trần đang gọi hắn, lập tức thả vật trong tay xuống chạy tới trước mặt Hiểu Tinh Trần.

“Hắc hắc, đạo trưởng~” Tiết Dương nũng nịu ôm Hiểu Tinh Trần.

“Đạo trưởng~ đạo trưởng~ đạo trưởng tốt a~”

“Thế nào? Ngươi lại muốn làm cái gì?” Hiểu Tinh Trần xoa đầu Tiết Dương.

“Hắc hắc, đêm nay có tết hoa đăng, đạo trưởng~ đạo trưởng tốt chúng ta đi đi mà! Ta rất muốn đi chơi a~”

“Được được được.” Hiểu Tinh Trần chịu không được Tiết Dương nũng nịu, mỉm cười đáp ứng.

“Ta biết mà, đạo trưởng là tốt nhất!”

:

Tết hoa đăng, cũng được xưng là Nguyệt Lão tiết. Trong ngày này cô nương chưa xuất giá đeo một cái mặt nạ, trên tay cầm lấy một chiếc túi nhỏ thêu hoa. Chỉ cần thấy được công tử mình ngưỡng mộ trong lòng liền đem túi nhỏ thêu hoa ném cho vị công tử kia. Nếu công tử ấy trong lòng cũng ngưỡng mộ cô nương kia, liền có thể gỡ mặt nạ của cô nương xuống.

Hiểu Tinh Trần nghe lão nhân bán mặt nạ giảng thuật tục lệ này, liếc mắt nhìn về phía Tiết Dương đang ăn chè trôi nước.

……

“Lão bá, ta muốn mua một cái mặt nạ.”

Tiết Dương đang ăn chè trôi nước đột nhiên bị Hiểu Tinh Trần mang lên một cái mặt nạ “Đạo trưởng, ngươi làm gì?”

“A Dương, tết hoa đăng người chưa cập quan phải đeo mặt nạ.” Hiểu Tinh Trần nói “Bằng không chúng ta liền không thể đi chơi……” Vừa dứt lời, Tiết Dương liền giành mặt nạ trong tay Hiểu Tinh Trần “Ai, đừng đừng đừng, đạo trưởng ta mang ta mang.”

“Tốt.”

9.

Hai người đi vào tết hoa đăng, lúc này chính là thời điểm tết hoa đăng náo nhiệt nhất. Tiểu phiến bán hoa đăng, người thuyết thư… Tiết Dương là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đông đúc như thế, lôi kéo Hiểu Tinh Trần khắp nơi đi dạo.

“Đạo trưởng, đạo trưởng, ngươi nhìn con rối này.” Tiết Dương cầm lấy con rối nhỏ của người bán hàng rong “Nhìn nó giống ngươi không a.”

Hiểu Tinh Trần nhận lấy con rối, con rối nhỏ được làm rất tinh xảo, nụ cười trên mặt rất ôn nhu. Đặc biệt là trên quần áo con rối còn thêu lên từng khỏa tiểu tinh tinh.

“Có điểm giống.” Hiểu Tinh Trần cười nói.

“Đúng không, trên quần áo tất cả đều là Tinh nhi⭐ đạo trưởng.” Tiết Dương nhìn cái này Hiểu Tinh Trần nói.

“Ngươi là nhìn trúng tinh nhi trên y phục này mới nói là ta a.” Hiểu Tinh Trần cười nói.

“Hắc hắc, bị ngươi phát hiện. Ngươi không cảm thấy Tinh nhi rất đáng yêu sao, cả trời đầy sao.”

“Ngươi thích liền mua.” Hiểu Tinh Trần nói “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Ngươi nói là sự thật Tinh nhi khoản như thế a, đây là muốn hiện làm như thế, hai vị muốn ta hiện tại liền làm.”

“Có thể.”

“Đạo trưởng, ta còn muốn đi chỗ khác chơi.”

“Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ là được. Chờ làm xong ta tới tìm ngươi.”

“Được.”

Tiết Dương tại tết hoa đăng bên trên đi lung tung một hồi, vừa vặn thấy được một đám người vây quanh ở nơi đó, Tiết Dương chen vào nghe được một người nói “Cái này Minh Nguyệt Thanh Phong vượt qua Tam tỉnh đuổi bắt Tiết Thành Mỹ.”

Nghe thật có ý tứ, Tiết Dương tìm chỗ ngồi xuống, nghe thuyết thư kể chuyện.

“Thuyết thư chuyện ngươi nói chính là thật hay giả a?” Một người nói.

“Sách, đương nhiên là sự thật, trăm năm trước Minh Nguyệt Thanh Phong ai không biết, nếu không phải kia Tiết Thành Mỹ hắn hiện tại nhất định đức đạo thành tiên.”

“Vậy ngươi biết hai người bọn họ hình dạng thế nào không?”

“Ta có chân dung.”

“Xuất ra cho chúng ta nhìn xem a.”

“Được.” Thuyết thư bị đoàn người huyên náo không thể không cầm ra chân dung, Tiết Dương thừa cơ liếc một chút. Lại thấy được bức họa Hiểu Tinh Trần và mình.

Làm sao lại như thế nào?

“Cái này Tiết Thành Mỹ dáng dấp coi như tuấn tú a, làm sao ác độc như vậy! Hại chết Hiểu Tinh Trần đạo trưởng!”

Từ từ, cái này không phải chân dung của ta sao?

“Chết chưa hết tội a!”

Không đúng vậy a, ta thế nào là người trong bức họa kia?

Trí nhớ của tiền kiếp lập tức tràn vào trong đầu.

“Ngươi gieo gió gặt bão.”

:

“Tiết Thành Mỹ chết chưa hết tội!”

:

“Là ngươi tự tìm!”

:

“Thiên đạo luân hồi, cuối cùng rốt cục bị chính đạo diệt!”

:

“Ta chỉ muốn hắn trở về a……”

:

“Hiểu đạo trưởng cũng là nghiệp chướng mới gặp được loại người này!”

:

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ta muốn chờ ngươi tám năm! Vì cái gì ta lại thích ngươi! Ngươi nói cho ta a! Hiểu Tinh Trần!”

Trong đầu lời nói cùng hiện thực bên trong hỗn tạp cùng một chỗ. Tiết Dương chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.

“Câm… câm miệng!!!!!!” Tiết Dương một thanh giật xuống mặt nạ.

:

Một bên Hiểu Tinh Trần rốt cục lấy được con rối kia, tiểu phiến còn tiện thể đưa cho y một con rồi khác. Con rối kia vừa vặn giống Tiết Dương có hai đôi răng mèo.

“Nhanh, nhanh đi bên kia nhìn xem.”

Chung quanh đột nhiên tao động, Hiểu Tinh Trần bắt ở một người “Phát sinh chuyện gì?”

“Trăm năm trước Tiết Thành Mỹ đột nhiên xuất hiện, tại kia Biên Hoà Tiên gia đánh nhau.”

“A Dương……” Hiểu Tinh Trần vô ý thức nói, ném người kia hướng nơi đó vọt tới.

A Dương, ngàn vạn không nên gặp chuyện xấu a.

10.

Khi Hiểu Tinh Trần lúc chạy đến, Tiết Dương đã đã bị một đám người quây ở giữa. Hiểu Tinh Trần trông thấy Tiết Dương trên thân tất cả đều là kiếm thương. Một thân quỳ gối trong vũng máu.

Cùng tràng cảnh trăm năm trước giống nhau như đúc.

“A Dương!” Hiểu Tinh Trần vọt tới, lại bị một đám người ngăn cản.

“Ngươi làm gì! Cái này chính là Tiết Thành Mỹ, ma đầu trăm năm trước a.”

“Không phải! Hắn không phải, ngươi đừng cản ta!” Hiểu Tinh Trần đỏ mắt hướng hắn quát.

“Đây không phải Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần sao?” Dẫn đầu đạo nhân nhận ra Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần? Tiết Dương nghe được có người kêu câu Hiểu Tinh Trần.

Hắn tới rồi sao?

Tiết Dương chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hiểu Tinh Trần.

Còn tới làm gì, lại nhìn ta chết một lần sao?

“……” Tiết Dương.

Trăm năm trước, Tiết Dương nghĩ Hiểu Tinh Trần sẽ cứu hắn nhưng tiếc hắn nghĩ sai, Hiểu Tinh Trần không có, y đứng xem mình chết. Trong lúc đó xong không có ý tứ ngăn lại. Trăm năm sau cũng sẽ không.

Tiết Dương nhắm mắt lại. Không nhìn Hiểu Tinh Trần.

Đầu lĩnh thấy Hiểu Tinh Trần không nói lời nào, cho là hắn đồng ý, giơ kiếm trong tay hướng Tiết Dương đâm đến. Ngay tại lúc kiếm chạm đến Tiết Dương một nháy mắt,”Cạch” Sương Hoa chặn. Đồng thời Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần ghim vào trong ngực.

Nhân lúc đám người kinh ngạc, Hiểu Tinh Trần mang theo Tiết Dương chạy ra ngoài.

“Hiểu Tinh Trần, ngươi cứu ta làm gì?” Tiết Dương hỏi.

“Ta không thể cứu sao?”

“Không thể! Ngươi dựa vào cái gì cứu ta!”

“Chính vì ngươi một kiếp này cái gì ác đều không có làm! Chính vì ngươi một kiếp này có ta nhìn! Chính vì ta thích ngươi hai đời! Ngươi nói ta dựa vào cái gì cứu ngươi!”

Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần ba cái “Chính vì” làm cho khiếp sợ “Ngươi gạt ta……”

“Ta không có! Ta chính là thích ngươi!” Hiểu Tinh Trần nói “Ta chưa từng có lừa ngươi……”

:

“Hiểu đạo trưởng, xin ngài tránh ra.”

“Không cho.”

“Hiểu đạo trưởng ngài khăng khăng như thế chúng ta liền đối ngươi không khách khí!”

“Hiểu Tinh Trần, ngươi đi đi. Vô dụng.”

“Sẽ không.”

“Hiểu đạo trưởng ngài thấy rõ ràng, thân ngươi sau là ai!”

“Ta thấy rõ, hắn là Tiết Dương! Chính là Tiết Dương, người ta bảo vệ chính là hắn! Một thế này Tiết Dươn ta nhìn, hắn không có làm ác, các ngươi dựa vào cái gì giết hắn!”

“Chính vì hắn là Tiết Dương.”

“Được, chính vì hắn là Tiết Dương, ta hộ định hắn!”

Hiểu Tinh Trần đưa lưng về phía Tiết Dương, đối những cái kia cái gọi là chính đạo nói. Về sau quay lại đối Tiết Dương nói “Chờ ta một chút, ta lập tức liền mang ngươi về nhà chữa thương, A Dương.”

Ở kiếp trước bởi vì vì ngươi dính đầy máu tươi ta không cách nào phản bác, là ta vô năng. Một kiếp này ngươi sạch sẽ thuần khiết, ta nguyện che chở ngươi cùng thế là địch.

Hiểu Tinh Trần là hạ quyết tâm phải bảo vệ Tiết Dương, những cái kia chính đạo làm sao có thể là đối thủ với Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần cuối cùng mang Tiết Dương rời xa nơi này.

“A Dương, ngươi lại chờ chút chúng ta lập tức liền về nhà.”

“Được, về nhà, chúng ta về nhà.” Tiết Dương nhỏ giọng nói, song vòng tay ôm cổ Hiểu Tinh Trần.

11.

“Tên lùn Kim Quang Dao còn thật đáng thương a, thế mà bị nhị ca hắn tín nhiệm giết.” Tiết Dương một bên đào một bên phun tào.

“A Dương, ngươi có mệt hay không, nếu không ta đến đào đi.” Hiểu Tinh Trần ở một bên nhìn ngươi bên dưới “Thương thế của ngươi vừa mới vừa vặn.”

“Không có việc gì, ta mới không muốn Kim Quang Dao bị ngươi móc ra!” Tiết Dương nói một nửa, liền cảm giác thiết thiên đụng phải cái gì.

“Đào nửa ngày rốt cục đào được.” Tiết Dương đem thiết thiên ném vào một bên, hai tay nhấc đem quan tài xốc lên.

Lâu dài không thấy ánh mặt trời, thi cốt hai người không có mảy may hư thối, Tiết Dương ghét bỏ mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, đem Kim Quang Dao ôm ra.

“Thằng lùn thúi! Còn nói ta cuối cùng cũng không phải kéo mình vào! Ngươi chết so với ta thật thê thảm!”

“A Dương……” Hiểu Tinh Trần thấy bả vạ Tiết Dương bắt đầu run nhè nhẹ, bước lên vỗ vỗ hắn

“Thằng lùn thúi! Cuối cùng nhặt xác cho ngươi cũng là tay ta!” Tiết Dương mắng, quay đầu nhìn về phía Hiểu Tinh Trần “Đạo trưởng, ta không sao.”

“Ừ”

“A Dương, bước kế tiếp ngươi dự định làm gì?”

“Tìm Huyết Như Ý a, Huyết Như Ý đã có thể cứu ngươi vậy cũng có thể liền hạ bọn hắn.”

“A Dương…… ngươi có biết Huyết Như Ý đã biến mất trên thế gian này?”

“Không thể nào, tên lùn kia nói, Huyết Như Ý nhà bọn hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Làm sao lại không có?”

“Không đúng, trên đời chỉ có một thanh Huyết Như Ý.” Hiểu Tinh Trần nói “Nó dùng để cứu ta rồi.”

“…… đạo trưởng, ngươi nói cái gì?” Tiết Dương mở to hai mắt nhìn Hiểu Tinh Trần “Huyết Như Ý làm sao có thể chỉ có một thanh? Tên lùn kia nói ta muốn bao nhiêu có bao nhiêu, không thể nào a.”

“A Dương, chỉ có một thanh.” Hiểu Tinh Trần ôm lấy hắn “Chỉ có một thanh thôi.”

“Ý của ngươi là Kim Quang Dao hắn lừa ta?”

“……” Hiểu Tinh Trần không nói gì, chỉ là đem Tiết Dương ôm chặt hơn chút nữa.

“Có phải không? Hiểu Tinh Trần ngươi nó iđi ?”

“A Dương…… là……”

“Không phải.” Tiết Dương đẩy Hiểu Tinh Trần “Hắn gạt ta làm gì? Hắn nghĩ Huyết Như Ý chỉ còn một thanh ta liền sẽ không dùng? Hắn dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ không dùng? Ta…… ta cũng không phải không cách khác cứu ngươi……”

Tiết Dương nói nói, con mắt bắt đầu trở nên mơ hồ “Thật là nghĩ ta là ai a?”

“Ta cho là ta có thể cứu hắn, đạo trưởng……” Tiết Dương tựa trong ngực Hiểu Tinh Trần bắt đầu thút thít “Ta tưởng Huyết Như Ý có thật là nhiều.”

“…… không có việc gì, không có việc gì……”

“Đạo trưởng, ta không muốn để cho Kim Quang Dao chết, hắn giúp ta thật nhiều, ta muốn giúp hắn một lần……”

“Trước đó chỉ có hắn biết lý do ta ác…… cũng là người hiểu ta nhất…… ta không muốn hắn chết…… ta muốn cứu hắn, tựa như giống đã hắn cứu ta……”

“……” Hiểu Tinh Trần hít sâu một hơi “A Dương, ta có thể để bọn hắn chuyển thế.”

“Thật như thế?” Tiết Dương ngẩng đầu nhìn về phía Hiểu Tinh Trần.

Thật là con mắt đều khóc sưng lên. Hiểu Tinh Trần đau lòng xoa xoa lệ trên khóe mắt Tiết Dương “Đúng, ta trên thân có Huyết Như Ý, ta mặc dù không thể cứu bọn hắn nhưng là ta có thể để bọn hắn chuyển thế.”

“Chuyển thế…… ngươi có thể bảo đảm bọn hắn có thể vào vòng luân hồi sao?”

“Có thể, đến lúc đó bọn hắn chuyển thế chúng ta cùng một chỗ đi tìm bọn họ, được không?”

“Được.”

12.

“Đạo trưởng…… có thể sao?”

“Ừm, ta bắt đầu rồi. A Dương ngươi lui ra phía sau.”

“Được”

Kim Quang Dao nghe được một chút thanh âm, tiếp lấy cảm giác được trong thân thể có một dòng nước ấm lưu động.

“Đạo trưởng! Ngươi không sao chứ!”

“Ngô…… không có, không có việc gì. A Dương dìu ta ra ngoài.”

“Được”

Thanh âm này tựa hồ là Thành Mỹ cùng Hiểu Tinh Trần, thì ra bọn hắn vẫn là ở cùng một chỗ.

……………………………………

Vì sao? Ta có thể nghe thấy.

Kim Quang Dao thử nghiệm mở mắt ra, mình không phải chết sao? Chậm rãi cử động, Kim Quang Dao đột nhiên phát hiện Nhiếp Minh Quyết thế mà tại bên cạnh mình.

……!!! Ngây người ba giây, Kim Quang Dao phản xạ có điều kiện bắn lên.

“Đại… đại ca!”

Nhiếp Minh Quyết bị thanh âm Kim Quang Dao đánh thức, cau mày mở mắt nhìn về phía Kim Quang Dao.

“…… Kim Quang Dao? Ngươi vì sao ở bên cạnh ta?”

“Ta…… ta không biết……” Kim Quang Dao thấy Nhiếp Minh Quyết ngồi dậy, lập tức về sau lui lại mấy bước, không có chú ý đụng phải góc bàn.

Kim Quang Dao đau hít vào một ngụm khí lạnh.

“Ngươi…… không có sao chứ?” Nhiếp Minh Quyết hỏi.

“Không có…… không có việc gì……”

“Ừ.”

Kim Quang Dao nhìn một chút tah mình, phát hiện nó hiện tại gần như trong suốt. Là hồn thể sao?

Đối diện Nhiếp Minh Quyết cũng phát hiện điểm này.

“Kim Quang Dao( đại ca)” Hai người đồng thời há miệng.

“Ngươi nói trước đi( ngươi nói trước đi)”

“……”

Cuối cùng vẫn là Nhiếp Minh Quyết mở miệng trước “Ta thật sự đáng sợ như vậy sao?”

“Không có.”

“Vậy ngươi vì sao cách ta xa như vậy?”

“Không có, ta không phải là bởi vì ta sợ ngươi mới không tới gần ngươi, chỉ là……” Kim Quang Dao do dự, hắn vẫn là không dám đem mình là con trai kỹ nữ nói ra miệng.

Nhiếp Minh Quyết nhìn Kim Quang Dao do dự dáng vẻ, cũng minh bạch hắn muốn nói cái gì liễu. Hít một tiếng “A Dao…… ta khi đó lời nói…… không phải cố ý.”

“Đại ca……”

:

Tiết Dương đứng ở đằng xa nhìn xem gian phòng kia, “Xem ra Mạnh công tử cùng Xích Phong Tôn hoà giải rồi.” Hiểu Tinh Trần nói.

“Bằng không đâu? Đem bọn hắn nhốt vào trong một cái phòng, muốn oán tránh có oán trách, nào có nhiều thù như vậy?” Tiết Dương nói “Thực sự không được, đánh một trận cũng được a, Kim Quang Dao cũng không phải đánh không lại thằng ngốc to con kia.”

“phốc, thằng ngốc to con?” Hiểu Tinh Trần bật cười.

“Thế nào, không giống sao? Đầu óc toàn sinh trưởng ở thân cao lên!”

“Thì ra cao hơn ngươi đều là tên ngốc to con sao?” Hiểu Tinh Trần nói từ phía sau ôm lấy Tiết Dương “Vậy ta cũng vậy sao?”

“Đúng như thế.”

“Ai……” Hiểu Tinh Trần thở dài một hơi, ghé vào bên cạnh cổ Tiết Dương.

“Thế nào?”

“A Dương…… ta mệt mỏi quá a. Vừa mới đem hồn bọn hắn kéo ra dùng ta thật nhiều linh lực a.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Ta biết một biện pháp, chỉ là không biết ngươi nguyện không”

“Cái gì?”

Nhìn Tiết Dương nghiêm túc như vậy, Hiểu Tinh Trần xích lại gần bên tai của hắn nói “Đương nhiên là song tu.”

“Ngươi……” Lời còn chưa dứt, Tiết Dương liền bị Hiểu Tinh Trần bế lên.”Chúng ta cũng cần phải trở về. Đừng ở đây xem bọn hắn” Hiểu Tinh Trần cười nói.

“……” Tiết Dương đỏ mặt nhìn Hiểu Tinh Trần, đem đầu chôn trong ngực Hiểu Tinh Trần.

13.

Luân hồi mở ra. Kim Quang Dao đứng tại luân hồi kính phía trước, nhìn hai người phía trước.

“Ta liền biết là ngươi.” Kim Quang Dao nói “Đem ta cùng đại ca nhốt tại một cái phòng cũng là ngươi nghĩ ra.”

“Nếu như không như thế, hai người các ngươi làm sao giải tâm kết?” Tiết Dương nhìn một chút mười ngón tay đan xen.

“Kết quả lại là ngược lại được ngươi cứu ” Kim Quang Dao cười nói “Quả nhiên là nuôi con một đời dùng trong chốc lát.”

“Sách, ai là con ngươi? Ngươi miệng làm sao độc như vậy? Sớm biết không cứu các ngươi!”

“Hừ” Kim Quang Dao cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Hiểu Tinh Trần hướng hắn nhẹ gật đầu.

“Ta đi đây. Thành Mỹ.”

“Xéo đi! Không cho phép gọi ta Thành Mỹ!” Tiết Dương lập tức xù lông.

Kim Quang Dao đột nhiên nhớ tới tràng cảnh năm đó mình ban tự cho Tiết Dương.

:

“Cút! Không cho phép gọi ta Thành Mỹ!”

:

“Tốt rồi, đã giúp người hoàn thành ước vọng lại thành kỳ chi mỹ.” Kim Quang Dao trước khi biến mất nói như vậy.

Nhìn hai người bước vào luân hồi, Tiết Dương đột nhiên mở miệng” Đạo trưởng, ngươi nói bọn hắn đời sau sẽ giống chúng ta không?”

Hiểu Tinh Trần cầm tay Tiết Dương nói “Sẽ, bởi vì ta thấy tơ hồng của bọn họ.”

“Quá tốt rồi!”

“Đi, đạo trưởng.”

“Làm gì?”

“Ha, đương nhiên là tìm tên lùn chuyển thế, sau đó để hắn gọi ta là cha!” Tiết Dương quay đầu nói “Ai bảo hắn đem ta xem như nhi tử nuôi!”

“Ha ha ha ha, được, ta cùng ngươi tìm.”

_End_