Phim năm tháng vội vã review

Mình cảm thấy viết review cho “Năm tháng vội vã” quả thật quá khó, quá nhiều điều để nói nhưng rồi chẳng biết viết ra thế nào cho hết những ý nghĩ trong đầu mình. “Năm tháng vội vã” có lẽ có rất nhiều điểm tương đồng với bài hát “Đêm nay tuổi 20” của chú Dương Khôn – tuổi trẻ đó, cái gì cũng dám thử, điều điên rồ nào cũng dám làm, chỉ là yêu – hận luôn đặt là tuyệt đối.

“Hồi trẻ chúng ta luôn luôn coi nhẹ phần mở đầu, đến khi kết thúc lại đau đớn tê tái. Còn khi đã trưởng thành, chính chắn, chúng ta có thể né tránh sự tổn thương ấu trĩ, nhưng cũng đã để mất đi dũng khí thuở ban đầu.”

Bên cạnh Phương Hồi có 2 người con trai, 1 rực rỡ như ánh mặt trời – Trần Tầm, người còn lại như ánh trăng dịu dàng – Kiều Nhiên. Tôi yêu Kiều Nhiên, yêu rất nhiều. Mặt trời quá rực rỡ nên kiêu ngạo và tham lam, có được nhanh chóng rồi cùng rời đi nhanh chóng. Chỉ có mặt trăng dù năm nào, tháng nào cũng luôn phủ lên Phương Hồi sự quan tâm thầm lặng nhưng chưa bao giờ thay đổi. Khi phát hiện Kiều Nhiên có tình cảm với Phương Hồi, Trần Tầm nổi ghen và gần như không để Phương Hồi ở cạnh Kiều Nhiên bất chấp sự khó xử của Phương Hồi. Còn Kiều Nhiên, khi biết Trần Tầm và Phương Hồi ở bên nhau, chấp nhận nén nỗi đau lặng lẽ vào lòng, vẫn là thái độ mềm mại như nước quan tâm đến Phương Hồi và cũng giữ vững tình bạn của 5 người. Kiều Nhiên là vậy, là mặt trăng lặng lẽ, là hương đinh hương dịu dàng vương vấn yêu 1 người con gái không cầu báo, lặng lẽ bên cạnh chúc phúc cho người đó. Trần Tầm chỉ chưa đến 365 ngày đã quên đi tình cảm 3 năm với Phương Hồi, xa nhau 6 ngày chỉ dùng 1 email vội vã lấp liếm lời hứa viết thư mỗi ngày. Còn Kiều Nhiên, không hứa hẹn, chỉ là đều đặn mỗi tuần đều gửi đến Phương Hồi lời hỏi thăm chân thành để biết cô ấy ổn là đã thỏa mãn lắm rồi. Khi cô ấy không ổn, khi cô ấy bị bỏ rơi, là Kiều Nhiên từ Anh quốc xa xôi trở về để nhìn cô ấy 1 lần, để có thẻ an ủi cô ấy 1 chút.

“Có người nói với tôi rằng, hoa đinh hương năm cánh sẽ đem lại hạnh phúc cho con người và thế là tôi đã tìm được rất nhiều hoa đinh hương năm cánh, nhiều đến nỗi tôi có cảm giác rằng truyền thuyết đó không đáng tin nữa, nhưng tôi vẫn không dám tặng cho người ấy đoán nào.” ” Người mình không thể quên, là bạn. Người hiện tại mình thích, là bạn. Bất luận quá khứ, hiện tại hay người sau này mình không muốn quên, vẫn chính là bạn. Dần dần tôi đã hiểu ra 1 điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi đều thích. Mùa xuân này, tôi vẫn nhớ, liệu người ấy có quên hay không?”

Tình yêu của Kiều Nhiên dành cho Phương Hồi luôn là 1 bản nhạc buồn, lần nào cũng là không đúng lúc. Ngay cả khi Phương Hồi đã sang Úc, Kiều Nhiên đã sang tận nơi để rồi thấy cảnh cô ấy ở bên 1 chàng trai khác mà phải lặng lẽ quay về.

Tôi yêu Kiều Nhiên, vì vậy tôi không thích cả Trần Tầm và Phương Hồi. Mình không thích Trần Tầm, thật sự không thích. Chẳng phải ghét vì cậu ta thay đổi tình cảm, điều đó cũng không lạ – Thẩm Hiểu Đường quá đáng yêu, xinh đẹp khi so sánh với Phương Hồi luôn lặng lẽ như 1 cái bóng buồn chán vô vị. Việc Trần Tầm quên đi hẹn thề ban đầu và lao vào tình cảm với Thẩm Hiểu Đường là hoàn toàn phù hợp với tính cách của Trần Tầm – kiêu ngạo và ích kỷ. Kể cả khi cậu ta qua lại với Hiểu Đường, cậu ta cũng không thể buông tay với Phương Hồi. Làm gì có chuyện chia tay rồi kỉ niệm có thể xóa mờ, làm gì có chuyên chia tay trong êm đẹp không tổn thương, lời hứa mãi mãi chỉ là chót lưỡi đầu môi khi cậu ta cao hứng. Khi cậu ta trong men say hạnh phúc với Hiểu Đường, có biết có 1 người con gái dại khờ ôm lấy cái quá khứ đẹp đẽ kia bất lực đứng dưới hiên nhà 2 người 1 đêm không ngủ, hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng. Trần Tầm có được Phương Hồi vì so với Kiều Nhiên cậu ta thật sự rất rực rỡ soi rõ con người cô đơn, u uẩn của Phương Hồi. Tôi không trách Phương Hồi vì cô không yêu Kiều Nhiên, hẳn nhiên ở tuổi 15 lúc đó, cô gái nào chẳng bị ánh sáng của Trần Tầm khuất phục còn ánh trăng bạc chỉ có thể lặng lẽ thu mình. Tuổi 15 lúc đó sao có thể cảm nhận tình cảm sâu kín, thầm lặng của Kiều Nhiên khi so với những hành động trực tiếp, hào sảng của Trần Tầm thì Phương Hồi sao không xiêu lòng được. Trong chuyện tình của Phương Hồi và Trần Tầm, đầu tiên là cậu ta nhiệt tình theo đuổi nhưng đổi lại sau này là Phương Hồi không thể buông tay cậu ta, không thể để mất Trần Tầm, khi mất rồi đến bản thân mình Phương Hồi cũng vứt bỏ 1 cách đáng thương. Tôi cũng không trách Phương Hồi khi cô vứt bỏ bản thân đơn giản như vậy vì khi tuổi trẻ, yêu nhiều tổn thương cũng nhiều, Phương Hồi luôn là cô gái nhỏ khép kín, sợ mọi sự thay đổi, cố chấp giữ lấy những gì mình cho là đẹp nhất, luôn muốn níu kéo, luôn đứng nguyên 1 chỗ trong khi mọi người đã rời bỏ nơi đó. Đoạn truyện tôi cảm thấy vô vọng cho Trần Tầm – Phương Hồi nhất chính là lúc Phương Hồi cuối cùng cũng phải chấp nhận rằng Trần Tầm đã rời bỏ cô chọn lấy Hiểu Đường trong đêm nhạc ở trường, Phương Hồi chia tay, Trần Tầm đi tìm, tìm mãi mọi nơi vẫn không thấy cô mà cậu ta chẳng thể nghĩ ra 1 điều đơn giản, cô trở lại nơi cô thấy hạnh phúc nhất – là trường cấp 3 của 2 người. Để thấy rằng, Trần Tầm, khi thật sự rời bỏ Phương Hồi, nghĩa là cũng chẳng còn hiểu gì cô nữa, vậy mà còn giả nhân giả nghĩa thương tiếc cho Phương Hồi và làm tổn thương cả Hiểu Đường.

Phần cuối truyện khi Trương Nam chủ động để Phương Hồi nghe điện thoại của Trần Tầm dường như tác giả có ý để 2 người quay lại với nhau. Tôi lại nghĩ nếu theo hướng đó thật thì quả là “cẩu huyết”. Phương Hồi sau những năm tháng đau đớn đó, sau khi thoát khỏi kén, không nhất thiết cứ phải quay lại với Trần Tầm.